Kinh Đô là thủ đô của nước Trung Quốc.
Trong một tứ hợp viện nào đó ở Kinh Đô.
Một vài vệ sĩ mặc tây trang màu đen đang đứng bên ngoài viện.
Một người đàn ông mặc áo khoác màu đen bước đến.
Anh còn chưa đến gần tứ hợp viện, một đám bảo vệ sĩ đã xông ra, chặn đường anh.
“Đây là nơi quan trọng của Phủ Thiên Tử, người không có phận sự mau rời khỏi, nếu không sẽ giết bỏ không tha.
”
Người đàn ông mặc áo khoác đen là Giang Thần vừa từ Giang Trung vội vã đến đây.
Sau khi Giang Thần biết được một chút manh mối, đã lập tức đáp chuyên cơ vội đến Kinh Đô, anh phải đích thân gặp mặt Thiên Tử, hỏi một vài vấn đề.
Nếu như chuyện này thật sự có liên quan đến Thiên Tử.
Vậy thì, chết.
“Hắc Long của Nam Hoang, có việc cần gặp Thiên Tử, hãy mau đi thông báo.
”
Sắc mặt Giang Thần âm u.
Nghe thấy là Hắc Long, vệ sĩ ở xung quanh bị doạ đến mau chóng lui ra sau.
“Mau, đi thông báo.
”
“Vâng.
”
Mấy người vệ sĩ mau chóng chạy vào trong tứ hợp viện.
Giang Thần cũng không vội, kiên nhẫn đứng ngoài cửa chờ.
Mấy phút sau.
Một hàng người mau chóng đi ra khỏi tứ hợp viện.
Đi đầu là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc giản dị, nhưng trên người lại có khí chất hơn người.
Ông ta là Thiên Tử, một trong Ngũ Đại Soái, cũng là người có quyền lực nhất trong Ngũ Đại Soái.
Được gọi là người đứng đầu Ngũ Đại Soái.
“Ha ha, anh Giang, sao anh lại đến đây?”
Thiên Tử đi đến, giang hai tay ra, muốn trao cho Giang Thần một cái ôm.
Giang Thần giơ chân lên đạp ra.
Cơ thể của Thiên Tử bị đạp văng ra xa mấy mét.
Nhưng ông ta là Thiên Tử, là một trong Ngũ Đại Soái, đương nhiên là thân thủ không tầm thường, cơ thể ông ta xoay chuyển trên không, vững vàng đứng trên mặt đất.
“Soạt soạt soạt!”
Vệ sĩ xung quanh mau chóng lấy súng ra.
“Làm gì đấy?” Thiên Tử trách mắng: “Có biết đây là ai không? Đây là Hắc Long đấy, dám cầm súng chĩa vào Hắc Long, muốn chết à?”
Lúc này vệ sĩ xung quanh mới cất súng vào.
Thiên Tử đi về phía Giang Thần, cười nói: “Anh Giang, anh đang thăm dò võ công của tôi sao?”
Giang Thần lạnh mặt, lạnh giọng nói: “Tôi mới không rảnh đi thăm dò võ công của cậu, lần này tôi đến đây là có chuyện muốn hỏi cậu.
”
Anh nhanh chóng bước lên vài bước.
Chỉ trong chốc lát, anh đã xuất hiện ngay trước mặt Thiên Tử, nắm lấy cổ áo ông ta, nâng ông ta lên khỏi mặt đất: “Tôi hỏi cậu, chuyện mộ cổ của Lan Lăng Vương có liên quan đến cậu không?”
“Anh Giang, anh có ý gì, có chuyện gì thì buông tôi trước đã rồi nói có được không? Ở đây nhiều người đang nhìn, tốt xấu gì tôi cũng là một trong Ngũ Đại Soái, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài…”
Ông ta còn chưa nói xong, Giang Thần đã ném thẳng ông ta ra.
Sau đó, anh cất bước đi.
Thiên Tử còn chưa bỏ dậy khỏi mặt đất, Giang Thần đã đạp một chân lên người ông ta, lạnh giọng trách móc: “Tôi không rảnh ở đây tán gẫu với cậu, tôi hỏi lại lần nữa, có liên quan đến cậu hay không?”
Vệ sĩ ở xung quanh cầm súng lên lần nữa.
Nhưng bọn họ lại không dám nổ súng.
Thiên Tử bị Giang Thần đạp dưới chân, nhưng ông ta lại không hề nổi giận, cười nói: “Cái gì mà mộ cổ Lan Lăng? Tôi không biết, anh Giang, rốt cuộc anh làm sao vậy?”
“Cô Dạ, ông chủ của cửa hàng đồ cổ Thiên Tử số một ở Giang Trung là đàn em của tôi, Truy Phong là cấp dưới thân cận của cậu, còn nói là không liên quan đến cậu?”
“Được rồi, tôi thừa nhận, có liên quan đến tôi.
”
Trên người Giang Thần toả ra luồng khí chết chóc mãnh liệt.
Thiên Tử cũng cảm nhận được luồng khí này, trong lòng ông ta hoảng loạn, không hổ là Hắc Long dồi dào kinh nghiệm, tà khí này thật là khủng khiếp.
“Anh Giang, anh có ý gì?”
Giang Thần nâng chân, nâng ông ta lên khỏi mặt đất, kéo vào trong tứ hợp viện.
Trong một căn phòng trong tứ hợp viện.
Vẻ mặt Giang Thần u ám hút thuốc.
Thiên Tử ngồi đối diện anh, xoa xoa ngực, nhìn Giang Thần một cái, hỏi: “Anh Giang, sao anh lại hỏi về chuyện cổ mộ Lan Lăng?”
Giang Thần lạnh lùng liếc nhìn ông ta: “Việc nhà họ Giang ở Giang Trung bị diệt vong mười năm trước có liên quan đến cậu hay không? Bức tranh Hoa Nguyệt Sơn Đồ của gia tộc tôi có phải là đang ở trong tay cậu không?”
Thiên Tử hơi ngẩn ra, sau đó lập tức cười lên: “Anh Giang, anh đùa gì thế? Chuyện này sao có thể liên quan đến tôi? Đúng là tôi có biết bức tranh Hoa Nguyệt Sơn Đồ, đó là bởi vì tôi cũng là người của bốn gia tộc lớn, mà trong bốn gia tộc lớn, không chỉ nhà Họ Giang có một bức tranh, mà ba gia tộc lớn khác cũng đều có.
”
“Hửm?” Giang Thần ngẩn ra, hỏi: “Cậu có ý gì?”
“Hả?”
Thiên Tử cũng ngây ra, sau đó lập tức nói: “Xem ra có vài chuyện anh vẫn chưa biết.
”
“Đúng là tôi không biết, cậu nói tôi nghe xem.
”
Thiên Tử nói: “Đây là bí mật được giấu kín, anh vẫn không nên biết thì hơn, biết rồi cũng không có lợi với anh.
Năm đó Giang Thiên đã tách khỏi nhà họ Giang, vậy nên anh cũng không còn là người nhà họ Giang nữa, cũng không có quan hệ với bốn gia tộc lớn nữa, anh vẫn là đừng xen vào những chuyện này thì hơn.
”
Giang Thần nhìn chằm chằm Thiên Tử.
Mặc dù Thiên Tử không phải là người huỷ diệt nhà họ Giang, nhưng ông ta chắc chắn biết không ít chuyện bên trong.
Sắc mặt Giang Thần trầm xuống, đột nhiên ra