“Sao em không bàn trước với anh vậy hả?”
Sau khi vào nhà, Giang Thần lập tức ngồi xuống sô pha.
Đường Sở Sở tỏ vẻ lạnh nhạt, trách móc: ”Tự tin của anh là vậy đó hả? Anh tự tin ngút trời, ngày nào cũng thề thốt là đưa em vào top 100, tưởng hay ho như nào hoá ra là xì tiền?"
“Khà khà khà”
Giang Thần bỗng bật cười không ngừng.
Đường Sở Sở thì tức điên người, vậy mà anh còn cười cho được.
Bây giờ cô đánh cũng không được mà mắng cũng không xong.
“Khôn hồn thì anh trả lời thành thật cho em, anh tiêu hết bao nhiêu rồi?”
“Cũng không nhiều lắm” Giang Thần nói trong vô thức, anh có biết là hết bao nhiêu tiền đâu cơ chứ, mọi chuyện đều do Bạch Tố sắp xếp.
Nhìn vào sắc mặt của Đường Sở Sở, anh biết cô đang thực sự rất tức giận.
Anh cũng không kìm được mà lên tiếng giải thích: “Bà xã, thực ra anh làm vậy cũng chỉ là vì muốn em vui, muốn em nổi tiếng thôi mà.
Anh đâu có ngờ là người ta phát hiện em đi cửa sau đâu! Cũng tại mấy người đó chứ ai, tự nhiên thông minh quá làm gì.
Ha ha ha…"
“Nói em biết rốt cuộc là hết bao nhiêu?”
Đường Sở Sở hiện rất quan tâm đến con số.
Hiện tại, nhà họ Đường đang gặp khó khăn, có thể nói là một xu cũng không còn.
Tương lai còn cần phải lo đến cơm áo gạo tiền, vậy mà anh lại lấy tiền đi để làm những việc thế này.
"Giang Thần, rốt cuộc là anh có bao nhiêu tiền, anh còn lừa em bao nhiêu chuyện nữa đây hả? Lần trước anh mua Vĩnh Thái là đã tiêu hết tiền trong thẻ rồi mà.
Vậy mà nay lại còn xì ra tận 3 triệu nhân dân tệ, lại còn lấy tiền đi mua fame, đưa em lên bảng xếp hạng.
Nếu hôm nay mà anh không đưa cho em một lời giải thích hợp lý, coi như em không quản được anh nữa, thế thì thôi… ly hôn”
Đường Sở Sở thực sự rất tức giận.
Giang Thần nghe thấy vậy, bỗng trở nên lo lắng.
Anh lập tức đi tới chỗ của cô, dùng bả vai mình huých nhẹ vào bả vai cô.
“Ôi thôi mà, bớt giận đi nè.
Chẳng qua là anh muốn lấy lòng em, muốn chiều cho em vui thôi mà.
Mặc dù đúng là anh đã bỏ một ít tiền, nhưng trong lòng anh thì em là tất cả, chỉ cần em vui thì số tiền đó có đáng là gì.”
Bất kì người phụ nữ nào trên thế giới này cũng đều muốn nghe những lời đỗ ngon ngọt như vậy.
Đương nhiên là Đường Sở Sở cũng không ngoại lệ.
Nghe Giang Thần nói vậy thì cơn tức giận trong lòng cô cũng vơi đi không ít.
Nhưng cô vẫn tỏ ra phụng phịu, chất vấn: “Tiền ở đâu ra?”
“Anh… anh mượn”
Con ngươi của anh đảo qua đảo lại liên tục, rồi nhanh trí nói: "Anh mượn Hà Tâm”
Tất nhiên là Đường Sở Sở không tin anh.
Mặc dù Hà Tâm hiện là người phụ trách bộ phận dịch vụ ăn uống của tập đoàn Thời Đại Khoa, tiền lương quả thật là cao nhưng cô không tin là Hà Tâm có thể cho Giang Thần vay tiền.
Cô lập tức lấy điện thoại ra và gọi cho Hà Tâm.
“Chị Sở Sở, có chuyện gì vậy?”
“Tiểu Tâm, em cho Giang Thần vay tiền đấy à?”
Khi nghe được những lời này của Đường Sở Sở, Hà Tâm có hơi sửng sốt.
Vay tiền? Vay tiền gì cơ?
Cả tập đoàn Thời Đại Khoa này đều là của Giang Thần, anh ấy giàu nứt đố đổ vách như thế mà còn phải vay tiền à?
“À, đúng rồi.”
Hà Tâm thực sự hơi bất ngờ, sau đó cô ta mới kịp phản ứng lại: “Anh rể gần đây có nói là tình hình kinh doanh hiện tại của nhà họ Đường không được tốt lắm, cần một ít tiền, nên em đã cho anh ấy vay”
“Cho mượn nhiều hay ít?”
“À thì…”
Hà Tâm ngớ người.
Vay nhiều hay ít ấy hả? Phải trả lời chị ấy thế nào đây.
“Chị Sở Sở, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, đừng nói là anh ấy lấy tiền em cho mượn đi ăn chơi hết rồi đấy nhé?” Thực lòng thì Hà Tâm không dám nói là đã cho Giang Thần vay bao nhiêu tiền vì sợ nói bừa sẽ bị lộ.
“À không, không, không phải vụ đó.” Đường Sở Sở thở dài một tiếng, nói: “Anh ấy, mà thôi khó quá bỏ qua, em nói cho chị biết là anh ấy đã mượn em bao nhiêu tiền, để chị biết còn trả lại cho em”
“Hơn 300 ngàn.”
Hà Tâm ngập ngừng đáp.
“Cái gì cơ, 300 ngàn?”
Nghe thấy con số đó, Đường Sở Sở không khỏi bất ngờ mà nói to, cô nhéo mạnh một cái lên đùi Giang Thần.
Lúc này, Giang Thần miệng cười cười.
“Hà Tâm, chị sẽ mau chóng trả lại số tiền đó cho em”
Đường Sở Sở lập tức cúp điện thoại, sau đó phụng phịu quay sang nhìn Giang Thần, lạnh lùng nói: “Giang Thần, lá gan của anh cũng "nhỏ" ghê ha? Hà Tâm mới đi làm chưa được bao lâu, kiếm tiền cũng không dễ dàng gì vậy mà anh dám vay của con bé tận 300 ngàn?”
“Có 300 ngàn thôi mà…”
Giang Thần tươi cười, nhưng sau khi nhận ra vẻ mặt sắc lạnh như băng của cô thì anh lập tức ngậm miệng lại, đứng lên, nói: ‘Để anh đi làm cơm trưa”
Sau đó anh đứng dậy và đi về phía nhà bếp.
Vẻ mặt Đường Sở Sở bất lực, dở khóc