“Bỏ đi.”
Giang Thần kịp thời từ chối.
Anh không dám tiếp xúc với Hứa Tinh.
Đây là một tiểu yêu tinh quyến rũ, tiếp xúc quá nhiều sẽ chìm đắm vào trong đó.
“Tại sao, sợ yêu tôi à?” Hứa Tinh cười nói.
“Quên đi.” Giang Thần cũng không phủ nhận, nói: “Hơn nữa tôi đã có vợ rồi, tôi ở cùng cô là không tôn trọng cô, cũng không tôn trọng Sở Sở, hơn nữa còn không có trách nhiệm với chính mình.”
“Tôi không quan tâm, hơn nữa nếu anh không nói, tôi không nói, Đường Sở Sở cũng sẽ không biết.”
Giang Thần lắc đầu.
Anh biết Hứa Tinh lại giễu cợt mình.
Nói không chừng vừa quay đầu đã đi nói với Đường Sở Sở.
Mặc dù Hứa Tinh đang cười hi hi, nhưng trong mắt cô ta lại thoáng hiện lên một tia thất vọng.
Làm sao mà cô ta không muốn tiếp tục như thế này mãi mãi.
Tuy nhiên, Giang Thần không giống với những người đàn ông khác.
Anh là anh hùng dân tộc, làm việc gì cũng có chừng mực, không lung tung, sẽ càng không một chân đạp lên nhiều thuyền.
Chỉ là càng như vậy, cô ta lại càng mê đắm Giang Thần.
“Hứa Tinh, cô nghĩ giúp rôi đi, bây giờ ta phải làm sao đây?”
“Hả?” Hứa Tinh sờ sờ cằm, rơi vào trầm tư, mấy giây sau mới nói: “Trước tiên hãy tỏ tình đã.”
“Cụ thể phải làm thế nào?”
“Rất đơn giản, mua một bó hoa, cắm nến dưới tòa nhà Đường Sở Sở, nói chung là phải làm sao cho thật lãng mạn.”
“Ừm, cảm ơn.”
Có ý kiến của Hứa Tinh, Giang Thần cũng biết mình phải làm gì rồi.
“Này, như thế này là sao đây, hôm nay anh là bạn trai của tôi, hôm nay anh không được phép nhắc tới Đường Sở Sở, hôm nay anh chỉ thuộc về tôi mà thôi.”
Hứa Tinh lộ vẻ ghen tị.
Giang Thần cười ngượng ngùng.
Cả ngày hôm nay anh ấy đều đi cùng với Hứa Tinh.
Hai người giống như một cặp đôi thực sự, cùng nhau đi dạo, cùng nhau đi ăn, còn cùng nhau đi công viên giải trí.
Suốt cả ngày hôm nay Hứa Tinh đều cười nói rất vui vẻ.
Sau khi cả hai ăn tối cùng nhau, tay trong tay đi dạo trên phố.
“Được rồi.”
Hứa Tinh đột nhiên buông tay Giang Thần ra, nói: “Hôm nay hời cho anh rồi, để cho một người xinh đẹp như tôi phải đi cùng anh suốt cả một ngày.
Tiếp theo anh muốn đi đâu, trở về nhà nhà họ Đường, hay là đi đến tiệm sửa xe mà anh nói?”
“Đó là tiệm sửa xe Phi Diệu.”
“Được, tôi tốt bụng sẽ làm đến cùng, tôi sẽ đưa anh đến đó.”
Hứa Tinh lái xe và đưa Giang Thần đến tiệm sửa xe Phi Diệu ở ngoại ô.
Sau khi đến tiệm sửa xe, Hứa Tinh vẫy tay chào Giang Thần: “Tạm biệt.”
Giang Thần gật đầu nhẹ, sau đó mở cửa bước xuống xe,
Hứa Tinh đang ngồi trong xe, nhìn Giang Thần rời đi, khóe mắt đã ươn ướt, nước mắt không kiềm chế được rơi xuống.
Cô nằm dài trên vô lăng, khẽ nức nở.
Cộc cộc cộc.
Truyền đến Tiếng gõ cửa kính.
Hứa Tinh đột nhiên ngẩng đầu, lau nước mắt trên khóe mắt, rồi hạ cửa kính xe xuống, nhìn Giang Thần đang đứng trước cửa xe, mỉm cười với anh: “Sao hả, còn chuyện gì nữa à? “
Nhìn thấy đôi mắt ửng hồng của cô ta, Giang Thần không khỏi hỏi: “Sao cô lại khóc?”
“Có… có sao, không có đâu, mắt tôi bị bụi bay vào đấy.”
“Ồ.”
Giang Thần kỳ lạ nhìn cô ta một cái, rồi nói: “Không có chuyện gì, tôi chỉ dặn cô lúc về nhớ cẩn thận một chút, chú ý an toàn, nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Biết rồi, một người đàn ông to lớn mà càm ràm quá, đi đây.”
Hứa Tinh khởi động xe, lái đi.
Giang Thần đứng ở bên cạnh nhìn Hứa Tinh rời đi.
Mãi cho đến khi xe của Hứa Tinh khuất bóng, anh mới quay người bước vào tiệm sửa xe.
“Đại ca.”
Một người đàn ông mặc quần áo của một người thợ sửa chữa đi đến.
Giang Thần nhẹ gật đầu, trực tiếp đi tới tiệm sửa xe, mở ra cánh cửa bí mật, tiến vào mật thất dưới lòng đất.
Mật thất dưới lòng đất này vốn là một sòng bạc ngầm, nhưng sau khi Giang Thần tiếp quản, anh đã hủy bỏ sòng bạc ngầm, hiện tại đây chỉ là trụ sở của cục tình báo ngầm.
“Đại ca.”
Trên đường đến đây, mọi người không ngừng lên tiếng.
Giang Thần đã trả lời từng người một.
Anh đến một mật thất và gỡ mặt nạ da người ra khỏi mặt.
Ngay sau đó Mộc Vinh cũng đã đến.
“Đại ca, có việc gì thì anh cứ trực tiếp gọi điện thoại là được rồi.
Tại sao anh lại đích thân đến đây thế?”
“Không có nơi nào để đi, nên đến đây xem một chút.” Vẻ mặt Giang Thần hiện lên sự bất lực, bây giờ anh không thể về nhà họ Đường, Tiểu Hắc cũng đang ở bệnh viện quân khu, anh không biết nên đi đâu, vì vậy anh đã đến trụ sở của mạng lưới tình báo.
Mộc Vinh rút điếu thuốc ra đưa cho anh.
Giang Thần nhận lấy.
“Bên phía Hàn Kim Minh đã có tin tức gì chưa?”
Hàn Kim Minh và những người khác bỏ ra nhiều công sức như vậy chắc chắn không phải chỉ đơn giản là vì muốn công kích trung y thôi đâu, nhất định bọn họ còn có những âm mưu khác nữa.
Chỉ là nó rốt cuộc là cái gì, trước mắt Giang Thần vẫn chưa nghĩ ra.
Mộc Vinh lắc đầu và nói: “Người của chúng ta đã theo dõi Hàn Kim Minh rồi, kể từ hôm qua sau khi rời đi đã không hề xuất hiện nữa.”
Giang Thần hỏi: “Đã điều tra ra được bọn họ muốn làm gì chưa?”
Nghe vậy, sắc mặt Mộc Vinh nghiêm lại.
Giang Thần liếc anh ta một cái, nói: “Có việc gì thì cứ nói thẳng.”
Mộc Vinh nói: “Quả thật tôi đã điều tra ra được một số việc.
Theo tin tình báo, bệnh viện Thái Thượng đã thành lập một viện nghiên cứu ở thành phố Lâm.
Viện nghiên cứu được thành lập ba