Biên soạn: Đức Uy
Bản convert lấy từ truyencv.com
---
"Cảm tạ ngươi. Cuộc chiến đấu này, ngươi vẫn luôn ở bên chúng ta!" Âm thanh của Cổ Nguyệt vang lên bên tai Diệp Tinh Lan.
Diệp Tinh Lan ngẩn ngơ, trên khuôn mặt lạnh lẽo rốt cục cũng xuất hiện một vệt ý cười. Khóe môi hơi nhếch lên, nàng không hề nói gì, chỉ đồng dạng giang rộng vòng tay, ôm lấy Cổ Nguyệt.
Không có gì so được với đồng cam cộng khổ, cùng chung hoạn nạn, đồng thời vì vinh quang mà nỗ lực, nhờ đó thắt chặt quan hệ thân ái lẫn nhau.
Cuộc chiến đấu này cuối cùng cũng kết thúc, sau biết nhau nhiêu căng thẳng áp lực bấy lâu. Bọn họ thắng, bọn họ không chỉ là thắng đối thủ, mà còn siết chặt quan hệ thân ái gắn bó, mang bọn họ đến gần nhau hơn.
Cổ Nguyệt nắm tay Diệp Tinh Lan, một lần nữa trở lại trên đài, Đường Vũ Lân đã cùng ba người kia chờ ở nơi đó. Sáu người nhìn nhau, lại đồng thời nhảy lên thật cao, hoan hô thành tiếng.
Bọn họ, dù sao vẫn còn là những thiếu niên thiếu nữ 13 tuổi mà thôi!
Thánh Linh Đấu La chậm rãi đi tới bên người Thẩm Dập cùng Vũ Trường Không. Không có ai ngăn cản những hài tử này hoan hô. Mà Dương Niệm Hạ năm người lúc này cũng đã đi xuống đài thi đấu trong một tâm trạng u ám. Không một ai nói chuyện với nhau, sắc mặt mỗi người đều chỉ còn dư lại là sự tối tăm mờ mịt. Dưới tình huống không thể nào thua, bọn họ lại bị lật thuyền trong mương cạn. Đối với bọn họ mà nói, cuộc tranh tài này, lại như là một cơn ác mộng vậy.
Thánh Linh Đấu La mỉm cười nói: "Ở trên người các hài tử này, ta thấy được hi vọng. Bọn họ kiên cường, dũng cảm, chấp nhất, cơ trí. Các ngươi dạy dỗ rất tốt."
Vũ Trường Không lời ít mà ý nhiều, nói: "Là do bọn trẻ vốn ưu tú."
Thẩm Dập cười cười, thời điểm lúc trước Cổ Nguyệt bọn họ thu được thắng lợi sau cùng, nàng rõ ràng nhìn thấy sự kích động ở nơi sâu xa trong đáy mắt của Vũ Trường Không. Tâm tình của vị sư huynh này của mình, khẳng định không bình tĩnh như bên ngoài hắn thể hiện ra!
"Được rồi." Thanh âm lành lạnh của Vũ Trường Không vang lên, khiến cho sáu người Đường Vũ Lân đang hoan hô, bỗng yên tĩnh lại, ánh mắt cũng thuận theo đó tìm đến vị trí của hắn.
Vũ Trường Không thản nhiên nói: "Các ngươi giành được thắng lợi trong cuộc giao đấu nội bộ, tiếp đó, các ngươi sẽ đại biểu lớp chúng ta giao lưu luận bàn với tổ đội đại biểu của lớp năm hai. Nếu như cần, các ngươi có quyền lựa chọn thêm từ trong tập thể lớp từ một đến hai người, bổ sung vào đội của mình, tập hợp đủ 7 người."
Lời vừa nói ra, năm người Vũ Ti Đóa vừa xuống đài không lâu tất cả đều ngẩng đầu lên.
Đặc biệt là Vũ Ti Đóa cùng Lạc Quế Tinh. Đường Vũ Lân đã dùng Hữu Quyền Đấu Khải của mình để chứng minh, Hữu Linh Kim Loại có thể đoán tạo thành Đấu Khải, là thứ mà giai đoạn hiện nay bọn họ có thể làm được. Nếu như nói hai người bọn họ không hối hận là không thể nào! Dù sao, bọn họ vốn chính là một tổ chế tác Đấu Khải lúc ban đầu!
Nếu như Đường Vũ Lân vào lúc này mời bọn họ quay trở lại, tham dự vào trong đội của hắn, không thể nghi ngờ sẽ tăng cường thực lực lên rất nhiều, thời điểm đối mặt với tổ đội của năm hai cũng sẽ càng thêm chắc chắn hơn.
Đường Vũ Lân nhìn mình các đồng đội bên cạnh mình, mỉm cười hỏi: "Cần sao?"
Hứa Tiểu Ngôn nhún nhún vai, "Cần sao?"
Tạ Giải lạnh lùng nói: "Cần sao?"
Từ Lạp Trí hì hì cười nói: "Ta nghe lời mọi người."
Cổ Nguyệt cùng Diệp Tinh Lan liếc mắt nhìn nhau, hai thiếu nữ trăm miệng một lời, nói: "Không cần!"
Đường Vũ Lân chuyển hướng sang Vũ Trường Không, mỉm cười nói: "Đúng vậy, chúng em không cần."
Lời vừa nói ra, phía dưới tất cả đều xôn xao.
Đây mới thực sự là phản kích, sự phản kích đến từ Đường Vũ Lân!
Cần sao? Đoàn đội đại biểu lớp năm nhất thực sự phải cần đến các ngươi sao? Đáp án là, không cần! Không có các ngươi, chúng ta đồng dạng vẫn có thể đại biểu bình thường. Thiếu Niên Thiên Tài Bảng? Là thứ đồ chơi gì!?
Vũ Ti Đóa xoay người rời đi, Lạc Quế Tinh sắc mặt hoàn toàn lạnh lẽo. Từ Du Trình hừ lên một tiếng, tương tự xoay người rời khỏi. Trịnh Di Nhiên mặt đầy giận dữ, dùng sức hơi vung tay, cũng đi nốt. Chỉ có Dương Niệm Hạ đứng ở nơi đó không nhúc nhích, nhưng cũng cau mày, suy tư.
Trận quyết đấu giữa hai tổ mạnh nhất kết thúc, một kết thúc nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Đường Vũ Lân, vẫn như trước là lớp trưởng của lớp năm nhất. Thực lực, chứng minh tất cả.
Khi Vũ Trường Không tuyên bố giải tán, các học viên năm nhất tất cả đều lặng yên không một tiếng động tản ra. Bọn họ mãi tận đến hiện tại đều vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại từ trong cú sốc này.
Thì ra, thực lực lớp trưởng lại mạnh như thế. Thì ra, Vũ Ti Đóa cũng không phải là người mạnh nhất trong lớp. Chí ít lớp trưởng có thể đứng cùng hàng ngũ với nàng, địa vị ngang nhau.
Thì ra, thực lực của Tạ Giải lại đủ để cùng Từ Du Trình lưỡng bại câu thương.
Thì ra, Hứa Tiểu Ngôn không chỉ là bình hoa.
Thì ra, Thực Phẩm Hệ Hồn Sư cũng có thể có năng lực cận chiến nhất định.
Thì ra, chúng ta sai rồi!
Một cuộc tranh tài, đem lại cho bọn hắn quá nhiều “thì ra”, quá nhiều “nếu như”. Một nhóm học viên năm nhất, không một ai có thể lay động được địa vị của Đường Vũ Lân. Hắn chỉ có thể càng ngày càng mạnh hơn.
Dìu dắt nhau, Đường Vũ Lân sáu người rời khỏi Luận Bàn Lôi.
Nội tâm được bung xõa, khiến trên mặt bọn họ lúc này không che giấu nổi nụ cười, dù cho là Diệp Tinh Lan cũng là như thế.
"Lạp Trí, ngươi giấu chúng ta thật là khổ nha! Ngươi cũng là đệ tử Đường Môn ư?" Đường Vũ Lân ôm lấy Từ Lạp Trí.
Trong trận đấu lúc nãy, hắn rõ ràng đã dùng Đường Môn tuyệt học, Huyền Ngọc Thủ; Đường Môn tuyệt học, Khống Hạc Cầm Long; hơn nữa còn có Đường Môn tuyệt học, Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ!
Nếu như không phải nhờ có tác dụng của tam đại Đường Môn tuyệt học, hắn làm sao có khả năng ngăn trở Kim
Hùng Dương Niệm Hạ.
Tuy rằng đối kháng chính diện, hắn không thể là đối thủ của Dương Niệm Hạ. Nhưng có năng lực cận chiến như vậy, hắn, ở thời khắc quan trọng nhất, trở thành tấm chắn của Cổ Nguyệt cùng Hứa Tiểu Ngôn, đồng thời cuối cùng bảo vệ được các nàng, thu được thắng lợi.
Ai nói Thực Phẩm Hệ Khí Hồn Sư sẽ không có sức chiến đấu? Dựa vào Huyền Thiên Công tu luyện được hồn lực thuần phác, thêm vào một thân Đường Môn tuyệt học, phương diện cận chiến, Từ Lạp Trí ít nhất có đủ năng lực để tự vệ! Là một tên Thực Phẩm Hệ Hồn Sư, hắn không thể nghi ngờ đã tự bù đắp sở đoản của mình.
"Hô hô, ngươi cũng chưa từng hỏi ta mà? Các ngươi cũng đều là đệ tử Đường Môn sao?" Từ Lạp Trí tò mò hỏi.
Đường Vũ Lân nói: "Ngoại trừ Cổ Nguyệt gia nhập Truyền Linh Tháp ra, chúng ta đều là Đường Môn đệ tử. Đã lâu không đi Đường Môn bình trắc đẳng cấp rồi đây. Khi nào có thời gian vừa vặn ngươi có thể dẫn chúng ta đi đến Đường Môn phân bộ ở Sử Lai Khắc Thành được chứ?!"
Từ Lạp Trí ha ha cười nói: "Tinh Lan tỷ cũng là Đường Môn đệ tử đấy. Nguyên lai chúng ta vốn là đồng môn!"
Đường Vũ Lân nhìn về phía Diệp Tinh Lan, tự đáy lòng nói: "Cảm tạ."
Diệp Tinh Lan liếc hắn một cái, "Không cần. Ta còn cầm Thần Cơ Kim Chúc của ngươi. Vài hôm nữa khi đối kháng cùng tổ đội năm hai, ta có thể xuất chiến. Đến lúc đó, ngươi đừng kéo chân ta là được."
Đường Vũ Lân cười ha ha, "Cái đó chưa chắc à nha…"
Diệp Tinh Lan cũng nở nụ cười.
Đường Vũ Lân nghiêm mặt nói: "Lớp năm thứ hai mạnh vô cùng, muốn chiến thắng bọn họ không phải là một chuyện dễ dàng."
Tạ Giải tằng hắng một cái, "Đúng đấy! Đúng đấy!"
Hứa Tiểu Ngôn bĩu môi, "Người nào đó mỗi ngày quét rác, lau cửa pha lê cho ai đó, cũng không nên tiết lộ bí mật của chúng ta đâu đấy nhé!"
Tạ Giải mặt đỏ lên, nhưng lạ kỳ không hề phản bác.
Lớp năm thứ hai đương nhiên mạnh. Không nói đến người khác, chỉ riêng mỗi Nguyên Ân Dạ Huy, đã tuyệt đối là một địa địch của bọn họ rồi.
Vũ Ti Đóa dù rất mạnh, nhưng U Minh Bạch Hổ của nàng chỉ có lực bộc phát trong một thoáng. Nhưng Nguyên Ân Dạ Huy thì khác, Thái Thản Cự Viên, Đọa Lạc Thiên Sứ Võ Hồn của nàng, hoàn toàn là tồn tại siêu cường.
Hơn nữa còn có một tên, tu vi so với nàng cũng không kém là bao nhiêu, Thần Thánh Thiên Sứ Võ Hồn chưởng khống giả, Nhạc Chính Vũ. Chỉ hai người bọn họ cũng đã cực kỳ khó đối phó. Một nhóm cường giả năm thứ hai, chắc chắn không thể chỉ có hai người bọn họ.
Trái ngược lại với bầu không khí hân hoan của đội Đường Vũ Lân bọn họ; Lạc Quế Tinh, Vũ Ti Đóa, Từ Du Trình, Dương Niệm Hạ cùng Trịnh Di Nhiên năm người đầy u ám.
"Chúng ta tại sao lại thua?" Trịnh Di Nhiên mãi đến tận hiện tại vẫn còn có chút không thể tin được kết quả cuối cùng.
Thua? Bọn họ dĩ nhiên lại thua, quả thực là thua mà không hiểu vì sao! Nguyên bản bọn họ vẫn luôn cho rằng, lần này sẽ là một trận thắng đầy áp đảo và nghiền ép tuyệt đối. Chỉ cần có Vũ Ti Đóa trong đội, chỉ cần ba người ra trận là đã đủ đem đối phương đánh tan.
Nhưng mà bọn họ đã thua, triệt triệt để để thua. Thua ngay trước mặt hết thảy các bạn bè năm nhất của mình.
5 đấu 5, không có tình huống đặc biệt hay bất ngờ nào, so đấu bằng thực lực chân chính. Bọn họ thua!
Thực lực năm người Đường Vũ Lân mạnh đến đâu? Mãi đến tận hiện tại, bọn hắn cũng không cảm giác được thực lực của đối phương mạnh hơn mình được bao nhiêu. Nói về phối hợp, dù cho Đường Vũ Lân bọn họ có thể ăn ý hơn một chút, nhưng cũng không đủ để bù đắp sự chênh lệch về khoảng cách thực lực! Nhưng kết cục lại bày ra được mắt, bọn họ chính là thua.
Dương Niệm Hạ là người có vẻ mặt bình tĩnh nhất trong số năm người, nhún nhún vai, nói: "Quan trọng nhất hẳn là do bọn họ khiến chúng ta bất ngờ. Ai có thể nghĩ được rằng tên Tạ Giải kia lại liều mạng không muốn sống như vậy, ai có thể nghĩ ra được Đường Vũ Lân lại có thể ngăn trở U Minh Bạch Hổ của Vũ Ti Đóa. Cái kia không phải chỉ là sức mạnh Đấu Khải của hắn, một thoáng sau cùng kia, thời điểm năng lượng long hình kia xuất hiện vô cùng đáng sợ. Lúc đó ta cũng có cảm giác không dám lại gần. Nhìn qua hắn bất quá chỉ là tam hoàn, nhưng ta lại có cảm giác, hắn mỗi ngày đều đang phát sinh biến hóa về chất, tốc độ trưởng thành của hắn mới là thứ đáng sợ nhất."
Nghe xong phân tích của hắn, ngoại trừ Lạc Quế Tinh ra, mấy người khác đều khẽ vuốt cằm. Vũ Ti Đóa hai mắt híp lại, "Thật không nghĩ tới, hắn dĩ nhiên thật sự thành công. Đấu Khải bàn tay và cẳng tay của hắn, là dùng Hữu Linh Kim Loại chế tác, so với Nhất Tự Đấu Khải phổ thông có thể phụ trợ mạnh hơn; cho nên mới có thể kích thích ra được năng lượng khổng lồ như vậy."