Dịch giả: Tiểu BăngLễ khai giảng của Đông Hải Học Viện được tổ chức trên quảng trường rất to, bộ cao cấp và trung cấp mỗi năm chỉ tập trung cả thành viên vào dịp này.
Đường Vũ Lân đứng ở khu tân sinh, vì nó quá cao, nên được xếp đứng sau cùng, vừa vặn thấy được hết tất cả học sinh trong học viện.
Bên bộ trung cấp, mỗi lớp có chừng trăm người, sáu lớp cộng lại ước chừng bảy, tám trăm người. Người bên bộ Cao cấp còn ít hơn, tổng cộng không tới hai trăm người, nghe nói còn được chia ra làm ba lớp. Như vậy, từ trung cấp lên cao cấp chỉ có chừng hai mươi phần trăm là thành công.
"Chào các học sinh, hôm nay là ngày khai giảng mỗi năm một lần. Xin mời Úc viện trưởng lên phát biểu."
Viện trưởng Đông Hải Học Viện chừng hơn sáu mươi, nhìn rất bình thường, tóc hoa râm, đeo kính mắt, dáng vẻ trí thức.
"Các học sinh, xin chào. Hàng năm vào thời điểm này, trong lòng ta đều cảm khái. Bởi vì sẽ có một số học viên trung cấp và cao cấp rời khỏi học viện. Nhưng đồng thời, cũng có những học sinh mới gia nhập."
"Trong mắt ta, học viện giống như nơi tạo máu cho liên bang, không ngừng tìm những nhân tài mới cho liên bang. Trong tương lai, ta hy vọng các ngươi..."
Vị viện trưởng này khả năng ăn nói rất tốt, tuy không có bài viết sẵn, giọng nói sang sảng, nói đúng nửa tiếng mới kết thúc.
Khúc sau đó là Viện trưởng nói tới việc quan trọng nhất, chia lớp.
Trong quảng trường chỉ còn lại tân sinh năm nhất bộ trung cấp.
"Chúng ta bắt đầu chia lớp. Mọi người đều biết, ở Đông Hải Học Viện chúng ta, con số lớp càng nhỏ, thì đệ tử càng ưu tú. Nhưng điều đó không phải là tuyệt đối. Chúng ta hy vọng, những học sinh của lớp sau cố gắng đuổi theo lớp trước. Tân sinh năm nay tổng cộng có một trăm lẻ tám người, chia làm năm lớp, ta đọc tới tên ai thì người bước ra khỏi hàng, đi vào lớp một..."
Tới lúc này, Đường Vũ Lân mới hiểu, đám bọn nó bị phạt vào lớp năm hết nghĩa là gì.
Tổng cộng có năm lớp, như vậy, lớp năm chính là lớp kém nhất.
"Đường Vũ Lân, Chu Trường Khê, Tạ Giải, Vân Tiểu..." Quả nhiên, lúc đọc tới lớp năm, tên bốn người được gọi lên.
Lớp năm tổng cộng chỉ có hai mươi người, là lớp có sĩ số ítnhất, học sinh bị phân vào đây ai cũng ỉu xìu cúi đầu, không có chút tinh thần.
"Các chủ nhiệm lớp dẫn học viên các ngươi về lớp, làm quen với học viện."
Năm giáo sư đi ra, một người đi tới lớp năm.
Vị lão sư này nhìn chỉ chừng hai bảy hai tám, đám học trò lớp năm nhìn lão sư mà ngẩn người.
Vì lão sư, quá anh tuấn.
Đường Vũ Lân, Tạ Giải tuy tướng mạo xuất chúng, nhưng bọn chúng đều vẫn còn là con nít, chưa nảy nở, còn lão sư này là người trưởng thành, cao hơn một mét chín, tay vượn eo ong, chân dài thậm thượt. Dáng người mảnh khảnh, nhưng đôi mắt sáng ngời có Thần, mũi cao thẳng, bờ môi mỏng vừa phải, toàn thân mang tới cảm giác cao ngất. Tóc dài rối tung sau ót, màu lam, dài tới tận thắt lưng.
Đôi mắt màu xanh sẫm, rất hợp với màu tóc lam, mang tới khí chất kỳ dị. Mặt không biểu tình, ánh mắt lạnh như băng.
Một nữ học sinh lớp năm thốt lên, "Lão sư đẹp trai quá!" đấy cũng là lời chung của tất cả mọi người.
Tạ Giải nhếch miệng, vẻ mặt không cho là đúng.
"Đi theo ta!" lão sư chỉ nói đúng ba chữ, nhưng làm cả lớp lạnh người, vì đó là hơi lạnh phát ra từ trong nội tâm, loại cảm giác này...
Vân Tiểu thì thào: "Lão sư có vẻ rất mạnh."
Chỉ mỗi khí thế phát ra đã làm mọi người như lọt hầm băng, người bình
thường dễ gì làm được.
Lớp năm học ở ngay tầng một, và là chỗ phải đi đường xa nhất.
Phòng học có ba mươi bộ bàn, bục giảng ở phía trước nhất.
"Ngồi xuống." lão sư lạnh lùng. Lần nào hắn mở miệng, cũng đều có một cảm giác giống nhau, lạnh quá!
Đường Vũ Lân ngồi ở bàn trên dãy bên, nó vốn cao, ngồi đấy để gần phía trước một ít.
Không biết vì sao, Tạ Giải lại tới ngồi ngay cạnh nó, Vân Tiểu ngồi ở trước mặt, còn Chu Trường Khê và ma xui quỷ khiến ngồi ở sau lưng nó, bốn người ngồi chung một chỗ với nhau.
Lão sư đi tới bục giản, mắt quét một vòng, thế giới lập tức trở nên yên tĩnh.
"Ta là Vũ Trường Không!" lão sư lên tiếng, "Sáu năm tới, các ngươi đều là đệ tử của ta."
"Ta đầu tiên muốn nhấn mạnh một điều, những gì chủ nhiệm Long Hằng Húc mới nói, các ngươi cứ xem như không nghe thấy. Dù các ngươi có là phế vật, ta cũng sẽ biến các ngươi trở thanh những người mạnh nhất trong đám bạn cùng tuổi. Trừ phi các ngươi bị đuổi học, nếu không, đó chính là mục tiêu trong sáu năm tới của các ngươi."
Giọng nói bình thản, nhưng ngữ khí cuồng ngạo, làm cả đám học trò bị hớp hồn lắng nghe.
"Bên dưới bắt đầu tự giới thiệu, họ tên, Võ Hồn, đẳng cấp Hồn Lực, muốn trở thành Hồn Sư dạng nào, đều phải nói ra hết. Bắt đầu!"
Đơn giản trực tiếp, không chút rườm rà.
Ngón tay Vũ Trường Không chỉ qua phía đám Đường Vũ Lân, thế nên, Vân Tiểu ngồi ngay bàn đầu trở thành kẻ đầu tiên tự giới thiệu.
"Chào mọi người, ta là Vân Tiểu, Võ Hồn Tinh Bàn, Hồn Lực cấp mười hai. Mục tiêu là trở thành Chiến Hồn Sư hệ hỗ trợ đầy trí tuệ." Vân Tiểu phản ứng nhanh, thoải mái đứng lên tự giới thiệu. Nhưng giọng nói hơi run rẩy.
Tới phiên Đường Vũ Lân, Đường Vũ Lân đứng dậy, Vũ Trường Không nhìn thẳng vào nó. Nó hiểu ngay vì sao giọng Vân Tiểu lại run, vì ánh mắt của Vũ Trường Không sắc bén quá, như muốn xuyên thủng người ta.
"Đường Vũ Lân, Võ Hồn Lam Ngân Thảo, cấp mười hai. Mục tiêu là..." Nói tới đây, Đường Vũ Lân dừng lại một chút, "Ta chưa định ra mục tiêu."
Phía dưới không biết ai thì thầm, "Phế Võ Hồn a, đương nhiên không có mục tiêu."
"Vèo!" Một viên phấn như viên đạn bắn trúng miệnghọc viên kia.
"Ọe!" viên phấn bay dạng xoáy tròn, chui thẳng vào trong họng, làm tên kia phải nôn ra.
Vũ Trường Không lạnh lùng: "Trên thế giới này, không có Võ Hồn phế vật, chỉ có người phế vật. Nếu muốn nói người ta là phế vật, thì trước tiên nghĩ xem mình là ai. Ngươi không phải phế vật, sao lại bị phân vào lớp năm?"