Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
"Tạ Giải, Lạp Trí, hạn chế của Tử Cực Ma Đồng chính là những điểm này. Mỗi ngày nhất định phải tu luyện vào thời gian cố định, Tử Cực Ma Đồng quan trọng nhất chính là tích lũy, nhưng cũng không thể nóng vội. Sáng sớm ngày mai lúc ta tu luyện, các ngươi theo ta."
"Được. Vậy ta buổi chiều sẽ giúp ngươi luyện Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ một chút?" Tạ Giải nói rằng.
"Tốt!" Đường Vũ Lân cười nói.
Trở lại khu túc xá, bọn họ liền không thể chờ đợi được nữa, vội bắt đầu diễn luyện tuyệt học Đường Môn.
Cách đó không xa, có 2 người đang đứng. Nhạc Chính Vũ nghiêng người dựa vào vách tường ký túc xá, có chút đố kị nói: "Vận may quá tốt rồi! Lại còn có chuyện tốt như thế. Ta tại sao lại chưa từng gặp qua?"
"Vì ngươi không gặp phải nhiều va chạm. Đột phá cấp 40?" Nguyên Ân Dạ Huy liếc hắn một cái, nàng đứng vị trí cách hắn ngoài 5 mét, vẫn cố hết sức duy trì một khoảng cách.
"Ừm, rốt cục đột phá. Chờ ta nắm giữ đệ nhị Hồn Linh, khà khà. Ngươi cẩn thận vị trí lớp trưởng khó giữ được."
"Ha ha." Nguyên Ân Dạ Huy trả lời hắn cũng chỉ có hai chữ này.
Nhạc Chính Vũ hừ một tiếng, "Đợi học kỳ sau khai giảng ta sẽ cho ngươi thấy, chờ xem."
Nguyên Ân Dạ Huy lạnh nhạt nói: "Yên tâm, ta sẽ không hạ thủ lưu tình. Nếu như lưu lại chút tàn tật gì, ngươi cũng đừng trách ta!"
"Hừ!" Nhạc Chính Vũ có chút phẫn nộ, đối mặt với Nguyên Ân Dạ Huy, hắn đúng là không có chút niềm tin nào.
Cách đó không xa, cửa túc xá mở ra, Cổ Nguyệt từ bên trong đi ra. Diệp Tinh Lan cùng Hứa Tiểu Ngôn cũng đi đến Đường Môn lĩnh khen thưởng của các nàng.
Cổ Nguyệt nhìn qua sắc mặt có chút tái nhợt, ưỡn người một chút, mới có chút nét hồng hồng nơi gò má.
Vừa mới bắt đầu luyện tập Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ, Đường Vũ Lân liếc mắt liền thấy nàng, lập tức từ bỏ luyện tập, bước nhanh tới bên cạnh Cổ Nguyệt.
"Thế nào? Ngươi có khá hơn chút nào không?" Tốc độ khôi phục của Cổ Nguyệt rõ ràng chậm hơn rất nhiều so với hắn.
"Ừm, tốt hơn một chút. Không có chuyện gì. Còn cần thêm một quãng thời gian để khôi phục thôi." Cổ Nguyệt thấp giọng nói rằng.
Đường Vũ Lân sau khi thoáng do dự một chút, nói: "Có thể đi đến phòng ngươi một lát hay không, ta có lời muốn nói với ngươi."
"Hả?" Cổ Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn một chút, nhưng rất nhanh đã gật đầu, "Đến đây đi."
Tiếng huýt gió vang lên theo, Tạ Giải xấu xa ở phía xa đưa ngón tay cái lên.
Nguyên Ân Dạ Huy nhíu nhíu mày, xoay người trở về ký túc xá.
Cổ Nguyệt cùng Diệp Tinh Lan, Hứa Tiểu Ngôn ở chung một gian ký túc xá. Mùi vị của ký túc xá nữ sinh nói chung thanh nhã hơn so với ký túc xá nam sinh nhiều lắm. Mùi cơ thể thiếu nữ truyền đến hương thơm nhàn nhạt, làm cho người ta có một loại cảm giác ấm áp mà thư thái.
Cổ Nguyệt đi vào bên trong, ngồi xuống trên giường của mình, chỉ chỉ một cái ghế trước mặt.
Tuy bọn họ mỗi ngày đều cùng nhau đến trường, nhưng thời điểm sinh hoạt
cùng nhau lại không nhiều, đặc biệt là ở đoạn thời gian đó Cổ Nguyệt cố hết sức tránh mặt Đường Vũ Lân, càng là như vậy.
"Chuyện gì?" Cổ Nguyệt nhìn Đường Vũ Lân ngồi ở trước mặt mình, tim đập thình thịch.
Đường Vũ Lân đã 14 tuổi, tuy rằng nhìn qua còn có chút trẻ con cùng ngây ngô, nhưng theo quá trình dậy thì, chiều cao của hắn đã vượt qua 1m70, vóc người cân xứng, cũng không phải đặc biệt cường tráng. Tướng mạo hắn cực kỳ anh tuấn, đặc biệt là một đôi mắt to, trong suốt; dường như có thể phản chiếu linh hồn của người ta. Lông mi thật dài và dày, đối diện ở khoảng cách gần như vậy, nàng vẫn đúng là có chút không quen.
"Ngươi thẳng thắn đi!" Đường Vũ Lân nhìn Cổ Nguyệt nói rằng.
Cổ Nguyệt biến hóa cũng rất lớn, con gái dậy thì đều là so với con trai mau hơn một chút, chiều cao của nàng so với hắn cũng chỉ kém hơn chút xíu, khí tức thiếu nữ càng ngày càng nhiều hơn. Tuy rằng luận về tướng mạo không sánh được với Hứa Tiểu Ngôn cùng Diệp Tinh Lan tuyệt sắc như vậy, nhưng cũng tự có nét thanh nhã của riêng nàng.
Ở cùng với Cổ Nguyệt, Đường Vũ Lân đều sẽ có một loại cảm giác đặc biệt thoải mái. Nàng có lúc mặc dù sẽ cố ý tách khỏi mình, nhưng lại cũng có nhiều thời điểm theo bản năng lại thân cận với mình một cách đầy mờ ám.
Nàng xưa nay đều sẽ không để cho nam sinh khác đụng tới nàng, dù cho là quan hệ quen thuộc nhất như Tạ Giải hay Từ Lạp Trí cũng là như thế. Nhưng nàng lại có thể tiếp xúc với mình không chút nào đề phòng, hơn nữa thậm chí còn sẽ chủ động.
Có lúc nàng thậm chí có vẻ hơi bá đạo, sẽ dùng chính bản thân mình để ngăn chặn cơ hội mình tiếp xúc cùng với những nữ sinh khác.
Vừa mới bắt đầu một hai lần Đường Vũ Lân vẫn không có chú ý tới, nhưng theo thời gian trôi đi, tình huống như vậy trở nên càng ngày càng nhiều, hắn làm sao lại có khả năng thực sự không chú ý tới cho được?
Dần dần, hắn bắt đầu có chút quen thuộc, quen thuộc với sự ôn nhu mà Cổ Nguyệt dành cho mình, trong khi đó lãnh đạm đối với người khác. Cái cảm giác này đều sẽ khiến niềm kiêu hãnh của nam nhân được thỏa mãn cực lớn.
Nhưng hắn cũng có thể cảm giác được, giữa mình và Cổ Nguyệt trong lúc đó có vẻ như có một thứ gì đó ngăn cách. Cụ thể là cái gì, hắn cũng không rõ ràng, nhưng khẳng định là thực sự có tồn tại.