Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Sau đó, một cái chớp mắt tiếp theo, Hoàng Kim Hồn Hoàn thứ hai cũng sáng rực hào quang lóa mắt, hết thảy Kim Lân trên người Đường Vũ Lân đột nhiên trở nên sáng loáng, chẳng khác nào những tấm gương bằng vàng.
Ba đạo công kích đến cùng một lúc.
Không hề phòng ngự, cũng không hề nỗ lực tránh thoát khỏi Không Gian Cầm Cố, Đường Vũ Lân cứ như vậy đứng ở nơi đó, cười tươi roi rói đón lấy ba luồng công kích.
Cánh tay Vũ Trường Không đã duỗi ra, nhưng khi hắn nhìn thấy nụ cười trên mặt Đường Vũ Lân, lại không thật sự ra tay.
Dưới đài, còn mắt của Nguyên Ân Dạ Huy và Nhạc Chính Vũ đồng thời trợn tròn. Hai cái Hồn Hoàn màu hoàng kim! Giờ hắn lại có thêm một cái Hoàng Kim Hồn Hoàn, đó là cái gì?
Bọn họ đều rất rõ ràng, nếu như không có Hồn Hoàn màu hoàng kim đầu tiên mang lại Hoàng Kim Long Thể phụ trợ cho Đường Vũ Lân, hắn căn bản không thể đối kháng lại với bọn họ. Có thể đỡ được U Minh Bạch Hổ của Vũ Ti Đóa, chống đỡ được Thái Thản Cự Viên của Nguyên Ân Dạ Huy, đều là dựa vào sự giúp sức cực kỳ đắc lực của Hoàng Kim Long Thể.
Vào giờ phút này, Hoàng Kim Hồn Hoàn mới này được đặt ngang hàng với Hoàng Kim Long Thể! Lại xuất hiện thêm một cái Hồn Hoàn, điều này có ý nghĩa gì? Có ý nghĩa là, hắn lại có thêm một hồn kỹ cực kỳ đáng sợ. Chẳng trách hắn sẽ tự tin như thế! Nhưng mà, tác dụng của hồn kỹ này là…
"Keng, keng, ầm ——" ba thanh âm bất đồng hầu như là không phân trước sau vang lên từ trên người Đường Vũ Lân. U Minh Đột Thứ trực tiếp giúp lợi trảo của Vũ Ti Đóa chộp vào trước ngực Đường Vũ Lân. Nhưng nàng lại cảm thấy cứ như thể mình chộp phải một tấm thép vậy. Tấm thép kia có một luồng sức hút đầy quỷ dị, hút lấy nàng, khiến toàn thân nàng cứng đờ. Hồn lực và huyết mạch lực trong cơ thể trong nháy mắt bị hút đi.
Tử Thần Liêm Đao của Từ Du Trình chém ở trên bả vai Đường Vũ Lân. Thời khắc cuối cùng hắn còn có hơi thu lực, sợ sẽ khiến Đường Vũ Lân trọng thương. Nhưng khi tiếp xúc với lớp vảy rồng sáng bóng như mặt gương kia, Tử Thần Liêm Đao của hắn lại đột nhiên ngừng lại, căn bản là không có cách nào tiến thêm được một chút nào.
Một tiếng nổ vang cuối cùng đương nhiên là đến từ chính Đại Hùng Cự Chưởng của Dương Niệm Hạ. Như va vào thiết bản, trong nháy mắt huyết mạch lực cường thịnh của bản thân hắn nhất thời bị cướp đoạt đi một phần.
Sau đó bọn họ liền nhìn thấy, lớp vảy bóng loáng toàn thân của Đường Vũ Lân kịch liệt sáng rực lên, ánh sáng chói mắt, làm bọn họ cực kỳ kinh hãi, đồng thời nheo mắt lại theo bản năng.
Làm sao có khả năng đó? Hắn lại có thể dựa vào cường độ thân thể đón đỡ lấy một đòn toàn lực của ba người chúng ta! Hắn còn là con người sao? Coi như là cường giả có đẳng cấp như Vũ lão sư, một khi không mặc Đấu Khải, cũng không dám dùng thân hứng đòn như vậy!
Trong một chớp mắt khi trong lòng bọn họ còn đang khiếp sợ, tiếng rồng ngâm sục sôi đã phát ra từ trên người Đường Vũ Lân. Hầu như ngay trong khoảnh khắc đó, sau khi công kích của bọn họ đánh trúng Đường Vũ Lân, chân phải của Đường Vũ Lân đã đột nhiên đạp thẳng xuống.
Hết thảy ánh sáng của Kim Long Lân trong nháy mắt tụ lại, như có một con rồng lớn đang bay lượn vòng quanh. Kim quang sáng rực bao phủ lấy Đường Vũ Lân, khác nào một thiên thần đang xuất hiện nơi hạ giới.
Cùng với một cước của hắn giẫm xuống đất, toàn bộ đài thi đấu phát ra một tiếng nổ vang kịch liệt. Tám con Tiểu Kim Long ép sát mặt đất bay ra, trong nháy mắt bạo phát.
Đường Vũ Lân trước đây chưa từng sử dụng qua thủ đoạn công kích như vậy, hơn nữa lần này đến thực sự quá đột ngột. Trong tình huống trong lòng còn đang chịu đả kích, đối phương muốn né tránh đã là không thể.
Vũ Ti Đóa, Từ Du Trình, Dương Niệm Hạ ba người đồng thời bị những con Tiểu Kim Long kia chấn bay lên. Toàn thân cứ như thể bị sét đánh, kịch liệt run rẩy.
Kim Long Hám Địa, hơn nữa còn không phải Kim Long Hám Địa của một mình Đường Vũ Lân. Đây là một đòn được tổng hợp từ sức mạnh của bản thân hắn, cùng với Dương Niệm Hạ, Vũ Ti Đóa, Từ Du Trình ba người. Toàn bộ sức mạnh được hấp thu vào trên cơ thể hắn, từ đó bộc phát ra.
Xui xẻo nhất chính là Từ Du Trình, ở trước mặt Kim Long Hám Địa, thân thể yếu đuối của hắn liền trực tiếp chịu không thấu, phun ra một ngụm máu tươi, chỉ suýt chút nữa thôi là đã bị Tiểu Kim Long bay lên cắn nát.
Bạch quang lóe lên, hắn bị Vũ Trường Không lôi ra khỏi vòng chiến.
Dương Niệm Hạ có sức phòng ngự tốt nhất, nhưng lúc này toàn thân cũng run lên bần bật, hồn lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển mới có thể miễn cưỡng gánh vác được. Mà Vũ Ti Đóa lại trực tiếp bị bức bách dùng Võ Hồn Dung Hợp Kỹ, U Minh Bạch Hổ.
Thân hình nàng lớn lên, U Minh Bạch Hổ xuất thế. Dù cho là như vậy, ở dưới sự oanh kích của Kim Long Hám Địa, thân thể U Minh Bạch Hổ cũng nhanh chóng trở nên hư huyễn.
Hai quả hỏa cầu màu lam đã lập tức bay đến, mục tiêu chính là U Minh Bạch Hổ.
Ở trong tình huống bị Kim Long Hám Địa chèn ép, ngay cả tránh đòn cũng không làm được, hai quả hỏa cầu màu lam mạnh mẽ nổ trên người U Minh Bạch Hổ.
Vũ Ti Đóa hét lên một tiếng, U Minh Bạch Hổ bị phân giải. Kim Long Hám Địa có tổng cộng 8 con rồng, vậy mà có tới 3 con đều đã “chăm sóc” ở trên người nàng, mãi cho tới lúc này cũng vừa mới biến mất.
Một nhân ảnh hư huyễn đã lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở sau lưng nàng, chủy thủ kề thẳng vào yết hầu Vũ Ti Đóa.
Giữa bầu trời có thêm một đoàn ánh sao, ánh sao óng ánh. Lạc Quế Tinh đang chuẩn bị cứu viện Vũ Ti Đóa chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân mình đều đột nhiên rợn cả da gà, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt khiến hắn theo bản năng thi triển dịch chuyển không gian.
Một đạo ánh sao từ trên trời giáng xuống, đột nhiên oanh kích trên mặt đất, sóng trùng
kích khủng bố thổi bay khói độc chung quanh. Diệp Tinh Lan cầm trong tay Tinh Thần Kiếm, xuất hiện ở vị trí lúc trước của Lạc Quế Tinh.
Bạch quang lóe lên, Vũ Ti Đóa bị nốc ao.
Dương Niệm Hạ chật vật phòng ngự trước xung kích của Kim Long Hám Địa, cũng vào lúc này, hắn nhìn thấy tròng mắt Đường Vũ Lân biến thành màu vàng óng.
Kim Long Trảo tay phải hung hãn xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Ầm!" Hùng Trảo, Long Trảo va chạm vào nhau.
Thân thể Dương Niệm Hạ trực tiếp bị Đường Vũ Lân đánh nằm sấp trên mặt đất. Coi như là khi hắn ở trong trạng thái đỉnh phong, sức mạnh cũng không thể sánh bằng Đường Vũ Lân. Hai đại Huyết Thống Hồn Hoàn khiến cho sức mạnh Đường Vũ Lân bây giờ đã đạt đến mức độ vô cùng kinh người.
Một đạo Tinh Luân lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở dưới chân Lạc Quế Tinh. Một ngôi sao băng một cái chớp mắt tiếp theo đã đến trước mặt hắn.
Vô số khói độc tuy rằng cũng trong nháy mắt được phóng tới. Nhưng cũng căn bản không thể nhanh hơn được Tinh Thần Kiếm của Diệp Tinh Lan.
Mũi kiếm dừng lại ở trước mặt Lạc Quế Tinh. Ngân quang lấp loá, Diệp Tinh Lan biến mất không còn tăm hơi. Không gian dịch chuyển, nàng trở lại bên cạnh Cổ Nguyệt.
Đường Vũ Lân lúc này đã xoay người lại, nhìn Lạc Quế Tinh và Bích Xà Trịnh Di Nhiên hai người còn sót lại, khẽ mỉm cười.
Đúng vậy, thời điểm Tinh Thần Kiếm dừng lại ở trước mặt Lạc Quế Tinh, hắn đã bị đào thải ra khỏi trận chiến.
Yên tĩnh, bên trong toàn bộ khu vực so tài, hoàn toàn yên tĩnh.
Đừng nói là học viên hai lớp ở đây, coi như thân là lão sư, Vũ Trường Không và Thẩm Dập, ánh mắt lúc này làm sao lại không có sự khiếp sợ cho được?
Vũ Trường Không đột nhiên nhớ tới lúc trước Đường Vũ Lân từng nói với mình muốn khiêu chiến lớp năm ba, lúc đó hắn còn cho rằng Đường Vũ Lân là đang mơ tưởng xa vời. Nhưng hiện tại xem ra, có lẽ, chỉ cần cho bọn họ thời gian thêm một năm, bọn họ thật sự có khả năng khiêu chiến thành công đấy!
Chỉ một kỳ nghỉ ngắn ngủi trôi qua, bọn họ rõ ràng đều đã trở nên mạnh mẽ.
Lạc Quế Tinh cũng ngây người. Thua, không thể nghi ngờ là đã thua! Chỉ còn lại một mình Trịnh Di Nhiên, mà nhân gia người ta còn đủ năm người. Không nói những người khác, chỉ riêng mỗi Nguyên Tố Khống Chế của Cổ Nguyệt, kịch độc của Trịnh Di Nhiên đã bó tay chịu trói. Nhưng mà, hắn dù như thế nào cũng không nghĩ ra, lại có thể thất bại thảm như vậy, nhanh như vậy!
Hắn luôn tự hào vì am hiểu chưởng khống toàn cục. Nhưng hôm nay, ngay khi hắn cho rằng hắn đã chưởng khống ổn thỏa, chiến đấu cũng đã kết thúc.
Kết quả như thế, thực sự là quá sức ngoài ý muốn.
Nhạc Chính Vũ dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu giật giật. Hắn đột nhiên cảm thấy, chính bản thân mình cũng không nên khiêu chiến Đường Vũ Lân thì hơn! Cái tên quái vật này...
Nguyên Ân Dạ Huy ánh mắt đầy căng thẳng. Nàng đã rất nỗ lực, sau khi thất bại bởi nhóm Đường Vũ Lân bọn họ, nàng vẫn đang luôn liều mạng tu luyện, phát triển bản thân, hi vọng ở năm học mới có thể rửa sạch nỗi nhục thất bại trước đó. Nhưng hiện tại nàng lại phát hiện, khả năng này đang trở nên càng ngày càng nhỏ.
Đường Vũ Lân từ lúc nào đã trở nên cường đại như thế?
Điều này khiến cho nàng không khỏi nhớ lại một ngày kia trước đây không lâu Đường Vũ Lân nhờ nàng hộ pháp. Khi đó hắn hẳn là đang đột phá Hoàng Kim Hồn Hoàn thứ hai này đi? Cái kia đến tột cùng là năng lực gì? Trong nháy mắt sở hữu sức phòng ngự kinh khủng như thế, e rằng đủ để sánh ngang với một Phòng Ngự Hệ Hồn Vương đấy!
Thế thì còn biết đánh như thế nào? Nàng am hiểu nhất cũng là sức mạnh, nhưng mà sức mạnh vừa nãy của Đường Vũ Lân khi một trảo đánh bay Dương Niệm Hạ đã thể hiện ra quá rõ ràng. Có thể nhìn ra được, sức mạnh của nàng đã không mạnh bằng hắn nữa rồi.
Lại còn các đồng đội của Đường Vũ Lân nữa, bọn họ từ đầu tới cuối đều không hề hoảng loạn, dành cho Đường Vũ Lân một sự tín nhiệm tuyệt đối. Điểm đột phá của trận đấu chính là sức phòng ngự của Đường Vũ Lân trước công kích hội đồng bao phủ. Sau đó trận chiến liền kết thúc, sự trợ giúp nhuần nhuyễn của đồng đội có thể nói là như nước chảy thành sông. Hơn nữa rất rõ ràng, bọn họ vẫn chưa có một ai phát huy hoàn toàn ra thực lực mạnh nhất của mình.
Một đoàn đội như vậy, vậy thì cực hạn của họ còn đến mức nào nữa?
"Chúng ta chịu thua!" Lạc Quế Tinh cười khổ thừa nhận.
Đường Vũ Lân khẽ mỉm cười, thu hồi lại Kim Lân trên người, hai cái Hồn Hoàn màu hoàng kim lặng yên biến mất. Vũ Lân đi tới trước mặt hắn, hướng về hắn đưa tay phải ra.
Lạc Quế Tinh có chút bất đắc dĩ giơ tay lên đập tay cùng hắn, "Vốn tưởng rằng có thể đuổi theo các ngươi, nhưng ta lại nhận ra chênh lệch càng lúc càng lớn hơn. Lớp trưởng, ngươi đúng là con người sao?"
Đường Vũ Lân cười nói: "Cùng cố gắng lên đi! Đến khi cùng trở thành Đấu Khải Sư, chúng ta lại tranh tài."