Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 550: Ngày hôm nay nàng sao vậy?


trước sau

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

---

Nhìn theo phương hướng bọn họ rời đi, Đường Vũ Lân khổ sở suy nghĩ. Nhưng dù thế nào cũng không thể đoán được sự “kinh hỉ” mà bọn họ nói là cái gì.

Chẳng lẽ nói, ở Tinh La Đại Lục còn có ai đó mà mình quen biết hay sao? Không thể nào! Dù sao đi nữa đó cũng là Tinh La Đại Lục đầy xa xôi đấy!

Mang theo những dấu hỏi lớn trong đầu, Đường Vũ Lân cũng không trực tiếp trở về học viện. Nếu đã ra ngoài, hắn liền định sẽ đi tới Đường Môn một chuyến.

Hắn hiện tại là Bạch Cấp Đấu Sĩ của Đấu Hồn Đường, Nội đường Đường Môn. Sắp rời xa tông môn lâu như vậy, chung quy cũng phải báo cáo một chút.

Từ sau khi gia nhập Đấu Hồn Đường, tài nguyên tu luyện hắn nhận được thực sự là không ít. Đường Môn cũng chưa từng phân công cho hắn nhiệm vụ gì cả. Thời điểm bán ra kim loại mà mình đoán tạo, hắn còn được cộng thêm một lượng điểm cống hiến nữa cơ! Có thể nói là, chỉ đạt được lợi ích, nhưng vẫn chưa phải trả giá một chút gì. Lần này phải rời đi lâu như vậy, chung quy vẫn phải báo cáo lại với tông môn một chút.

Xe nhẹ chạy đường quen, sau khi đi tới Đường Môn, Đường Vũ Lân trực tiếp tìm tới Đường chủ Đấu Hồn Đường, Quách Tiêu Nhứ.

"Ừm, chuyện ngươi phải đi Tinh La Đại Lục chúng ta đã biết rồi. Ở bên kia nhìn nhiều nói ít, chú ý an toàn, bình an trở về." Quách Tiêu Nhứ mỉm cười nói với hắn.

"Huy chương Bạch Cấp Đấu Sĩ, ngươi phải nhớ mang theo!" Vừa nói, Quách Tiêu Nhứ vừa lấy ra một phong thư từ trong lồng ngực đưa cho Đường Vũ Lân, "Rời khỏi Đấu La Đại Lục, Hồn Đạo Thông Tin sẽ không cách nào giữ liên lạc được với chúng ta. Phong thư này, ngươi mang tới phân bộ Đường Môn tại Tinh La Thành của Tinh La Đại Lục, giao cho người phụ trách nơi đó. Nếu như có nhu cầu gì, cũng có thể cầu viện với bọn họ."

"A?" Đường Vũ Lân ngẩn ra, "Đường chủ, ý ngài là, ở Tinh La Đại Lục cũng có người của Đường Môn chúng ta?"

Quách Tiêu Nhứ khẽ mỉm cười, "Ngươi đoán xem? Không chỉ là Tinh La Đại Lục có, Thiên Đấu Đại Lục cũng là như vậy. Hơn nữa không chỉ là chúng ta, độ bao phủ của Truyền Linh Tháp còn rộng khắp hơn cả chúng ta đấy! Có một số tổ chức, không phải là biên giới của Đại Lục có thể ngăn cách được. Đương nhiên, ngoại trừ Sử Lai Khắc học viện. Nhưng chỉ là học viện không muốn mở rộng ra phía bên ngoài mà thôi."

Trong mắt hắn chứa đầy thâm ý nhìn Đường Vũ Lân, nói: "Ngươi có thể đi ra bên ngoài cũng rất tốt, có thể mở rộng tầm nhìn của mình. Tích cách của ngươi so với các bạn cùng tuổi cũng trầm ổn hơn, nhớ kỹ gặp chuyện phải tỉnh táo. Đừng quên rằng mặt sau của huy chương Đấu Hồn Đường của ngươi có nút bấm! Một khi gặp phải nguy hiểm, lập tức ấn xuống. Chỉ cần gần chỗ ngươi có đồng môn, bọn họ đều sẽ lập tức cứu viện."

"Vâng!" Quách Tiêu Nhứ không nhắc nhở, Đường Vũ Lân đúng là suýt nữa đã quên béng đi mất, chiếc huy chương Bạch Cấp Đấu Sĩ này của mình còn có công hiệu như vậy.

Rời khỏi Đường Môn, Đường Vũ Lân ngẩng đầu nhìn trời. Khí trời ngày hôm nay, không hiểu sao có chút âm u.

Hi vọng hành trình lần này đi Tinh La Đại Lục sẽ có thể có chút thu hoạch. Đường Vũ Lân thở dài một hơi.

Vốn là dựa theo kế hoạch của hắn, vốn hẳn là trước khi mình đi tới Tinh La Đại Lục có thể đạt tới cấp 40, nắm giữ đệ nhị Hồn Linh, nắm giữ đệ tứ Hồn Hoàn. Trình độ Đoán Tạo Sư tăng lên tới cấp 6.

Nhưng hiện tại chỉ có Đoán Tạo Sư là đạt được, nhưng lại là đi cửa sau. Trong lòng hắn ít nhiều có chút phiền muộn.

Phương diện Đấu Khải, Diệp Tinh Lan hiện tại chỉ thiếu 3 khối nữa thôi là có thể hoàn thành đầy đủ bộ Đấu Khải của nàng, những người khác đều vẫn chỉ có một khối. Đối với chuyện này, Đường Vũ Lân cũng không có một câu oán hận nào. Một khi Diệp Tinh Lan trở thành Nhất Tự Đấu Khải Sư, như vậy, tính chắc chắn và tốc độ của nàng ở phương diện chế tác đều sẽ được tăng cường rất lớn. Việc các bạn bè trong nhóm có thể trở thành Nhất Tự Đấu Khải Sư cũng trở nên khả thi hơn. Hữu Linh Hợp Kim, hắn đều đã chuẩn bị xong cho mọi người rồi, dù cho là ở Tinh La Đại Lục, cũng có thể tiếp tục chế tác Đấu Khải.

Lấy Hồn Đạo Bộ Đàm ra, Đường Vũ Lân nhấn số của Cổ Nguyệt.

"Sao vậy?" Âm thanh của Cổ Nguyệt truyền đến.

"Cổ Nguyệt, nàng có thể lấy được thẻ bài vào cổng của Thăng Linh Đài không? Trung cấp Thăng Linh Đài." Đường Vũ Lân hỏi.

Cổ Nguyệt nói: "Hẳn là có thể. Ngươi muốn làm gì?"

Đường Vũ Lân nói: "Gần đây vẫn luôn khắc khổ tu luyện, cũng không có thành quả gì. Ta muốn đi phát tiết một chút. Dù sao sao trước khi đi vẫn không đạt được đến cấp 40. Thư giãn gân cốt một chút là được rồi."

"Ngươi đang ở đâu?" Cổ Nguyệt hỏi.

"Ở Tổng bộ Đường Môn bên này đây."

Cổ Nguyệt nói: "Vậy ngươi chờ ta, ta sẽ đến chỗ ngươi, sau đó chúng ta cùng đi."

Đường Vũ Lân cười nói: "Đáng tin!"

Thời gian không lâu, một chiếc Hồn Đạo Xe Taxi đứng ở trước mặt Đường Vũ Lân, Cổ Nguyệt hướng về Đường Vũ Lân vẫy vẫy tay. Đường Vũ Lân đi tới, tiến vào bên trong xe.

Hồn Đạo Xe Taxi vững vàng khởi động, hướng về Tổng bộ Truyền Linh Tháp thẳng tiến.

"Nàng cũng theo ta đồng thời tiến vào Thăng Linh Đài sao?" Đường Vũ Lân tò mò hỏi.

Cổ Nguyệt gật gật đầu.

"Tốt!" Đường Vũ Lân cười nói, vừa cười, hắn rất tự nhiên nắm lấy tay Cổ Nguyệt thật chặt.

Cổ Nguyệt cứ như thể bị điện giật, rút tay mình lại.

"Sao vậy?" Đường Vũ Lân sửng sốt một chút, bọn họ bình thường sẽ thường xuyên có một ít tiếp xúc thân thể, nhưng Cổ Nguyệt xưa nay đều không hề “làm quá” giống như ngày hôm nay. Lúc này hắn mới phát hiện, tâm tình Cổ Nguyệt tựa hồ có chút không giống so với ngày thường, trong ánh mắt lại có thêm nhiều hơn mấy phần lạnh lùng.

"Nam nữ thụ thụ bất thân, xin ngươi tự trọng!" Cổ Nguyệt thản nhiên nói.

Đường Vũ Lân có chút không tìm được manh mối, "Vậy thời điểm nàng chủ động nắm tay ta, tại sao nàng lại không nói như vậy?"

Sắc mặt Cổ Nguyệt khựng lại một thoáng, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, không
để ý tới hắn.

Đường Vũ Lân gãi gãi đầu. Trái tim phụ nữ, như dò kim đáy biển! Thật sự không thể nói một chút hay sao? Rốt cục là có chuyện gì vậy?

Hắn cũng không hề hé răng, Hồn Đạo Xe Taxi rời khỏi Sử Lai Khắc Nội thành.  Sau một hồi đi trên đường, mới đến được Tổng bộ Truyền Linh Tháp.

Dọc theo đường đi, Cổ Nguyệt cũng không tiếp tục nói chuyện với Đường Vũ Lân. Đường Vũ Lân cũng không hề chủ động đi chuốc lấy nhục.

Cổ Nguyệt chủ động thanh toán tiền xe. Xuống xe taxi, nàng trước tiên đi thẳng vào Tổng bộ Truyền Linh Tháp, Đường Vũ Lân vội vàng đuổi theo.

Dựa vào huy chương của mình, Cổ Nguyệt dẫn theo hắn tiến vào Tổng bộ.

Đi tới Sử Lai Khắc Thành lâu như vậy rồi, vẫn ở học viện tu luyện, Đường Vũ Lân đúng là vẫn chưa từng tới Thăng Linh Đài bên này, ngày hôm nay cũng coi như là ý nghĩ bất chợt nảy sinh. Năm đó thời điểm còn ở Đông Hải Thành, năng lực thực chiến của bọn họ, chính là dựa vào Thăng Linh Đài mà luyện thành.

Thăng Linh Đài ở phía sau Tổng bộ Truyền Linh Tháp, hai người thay đổi 2 chuyến thang máy, mới rốt cục đến nơi.

Cổ Nguyệt dẫn theo Đường Vũ Lân thông qua hai cánh cửa đến trong một căn phòng kim loại, màn hình quen thuộc, khoang tủ được che kín đầy quen thuộc hiện ra ở trước mặt bọn họ.

"Giúp chúng ta tiến vào Trung cấp Thăng Linh Đài." Cổ Nguyệt nói với nhân viên điều khiển.

"Được rồi." Gã nhân viên cũng không hỏi nhiều, chỉ là có chút hiếu kỳ nhìn Đường Vũ Lân một chút.

Đường Vũ Lân hướng về Cổ Nguyệt thấp giọng hỏi: "Tiến vào Trung cấp Thăng Linh Đài cần bao nhiêu tiền?"

Cổ Nguyệt lườm hắn một cái, không hé răng, chui thẳng vào trong một khoang kín.

Đường Vũ Lân khẽ nhíu mày, ngày hôm nay làm sao vậy, chính mình thật giống như không hề đắc tội với nàng mà!? Sớm biết như vậy, đã không đến Thăng Linh Đài. Thật kỳ quái, ở bên trong phỏng chừng cũng không phối hợp được, có thể kiên trì bao lâu rất khó nói!

Không tới thì thôi, một khi đã tới, chung quy vẫn phải đi phát tiết một chút.

Tiến vào khoang tủ phong kín. Chiếc khoang tủ khép kín lại. Các loại máy móc quét hình bắt đầu khởi động.

Đường Vũ Lân nhắm hai mắt lại, hiện tại năng lực thân thể của hắn so lúc ban đầu ở Đông Hải Thành không biết mạnh hơn bao nhiêu lần. Nương theo sóng năng lượng truyền đến, cảm giác choáng váng nhanh chóng xuất hiện. Kéo dài đầy đủ một phút, Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, đã hô hấp được không khí một cách rõ ràng.

Đi vào…

Mở hai con mắt, hắn liếc mắt liền thấy bên người, cách đó không xa là Cổ Nguyệt. Chung quanh là một cánh rừng rậm cực lớn.

So với thời điểm lúc trước bọn họ tiến vào Thăng Linh Đài ở Đông Hải Thành, tựa hồ cũng không có chỗ nào không giống.

Đường Vũ Lân tiến lên vài bước, đi tới bên cạnh Cổ Nguyệt, đồng thời ánh mắt cẩn thận quan sát bốn phía. Tuy rằng đã một thời gian rất lâu chưa từng tới Thăng Linh Đài, nhưng tính cảnh giác cũng không hề giảm đi chút nào.

Nơi này, lúc nào cũng có thể phải đối mặt với nguy cơ lớn lao, vẫn phải luôn luôn cẩn thận mới được.

Cổ Nguyệt đứng sau lưng hắn, yên lặng nhìn gã thiếu niên vóc người cường tráng trước người mình, ánh mắt hơi hơi hoang mang.

Nửa năm qua, vóc người Đường Vũ Lân lại cao lớn hơn một chút, bờ vai vững chãi, tướng mạo cũng càng ngày càng anh tuấn. Đã có mấy phần dáng dấp thanh niên.

Đường Vũ Lân gần 15 tuổi, lúc này đã cao gần 1m80. Ngoại trừ trên mặt còn có một vài nét trẻ con ra, vẻ bề ngoài so với người trưởng thành đã không có gì khác biệt.

Là lớp trưởng lớp năm nhất, thực lực cá nhân mạnh mẽ, lại dậy thì thành công, đẹp trai đến như vậy! Các học viên lớp năm nhất, năm hai yêu thích hắn, không phải là số ít. Chỉ là chính bản thân Đường Vũ Lân lại có chút mờ mịt không rõ, vì mỗi ngày đều đang bận rộn tu luyện và luyện tập đoán tạo, căn bản là không rảnh để tiếp xúc với những người khác.

Cổ Nguyệt thậm chí cảm thấy,  ngay cả ánh mắt Vũ Ti Đóa nhìn Đường Vũ Lân đều có chút dị dạng.

Ta thật sự không hiểu cái gì là ‘yêu’ hay sao?

"Nàng gặp chuyện gì vậy? Ngày hôm nay nàng bị làm sao vậy?" Đường Vũ Lân vừa nghiêng đầu, lại nhìn thấy Cổ Nguyệt không đi theo mình, đứng tại chỗ không nhúc nhích, không khỏi có chút cuống lên.

Lúc trước coi như tâm tình nàng không đúng cũng không sao, nhưng nơi này lại là Trung cấp Thăng Linh Đài, lúc nào cũng có thể phải đối mặt với nguy hiểm. Hồn Thú cũng sẽ không bởi vì bọn họ thất thần mà hạ thủ lưu tình.

Cổ Nguyệt không hé răng, yên lặng đi tới bên cạnh hắn.

"Nàng không sao chứ?" Đường Vũ Lân hỏi lại lần nữa, nhưng lần này trong giọng nói lại không có ý trách cứ, chỉ có sự thân thiết. Hắn thậm chí còn giơ tay lên, thử chạm vào trán nàng.

"Ta không có chuyện gì!" Cổ Nguyệt khẽ đẩy tay hắn ra.

Đường Vũ Lân nghi hoặc nhìn nàng một cái, lúc này mới một lần nữa xoay người, tiếp tục đi về phía trước.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện