"Đội trưởng, tối hôm qua ngươi đi ra ngoài làm trò gì? Như thế nào sáng sớm người ta đã tìm đến cửa?" Tạ Giải chớp mắt đã đem nội dung cuộc nói chuyện giữa Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt cùng tình huống trước mặt liên hệ với nhau.
"Đi sang một bên." Đường Vũ Lân trừng mắt liếc hắn một cái, đứng người lên đi ra ngoài.
Bên cạnh Đái Vân Nhi còn có một người, dáng người thon dài, tướng mạo anh tuấn. Nhìn thấy Đường Vũ Lân đi tới còn nhỏ hơn mình mấy tuổi, Đái Nguyệt Viêm hai mắt sáng rực. Sau đó ánh mắt kỳ dị nhìn thoáng qua muội muội.
Trong nội tâm thầm nghĩ, khó trách muội muội không muốn bỏ qua cho gia hoả này. Tiểu tử này đúng là người có sức hấp dẫn, chỉ riêng bề ngoài đã không có gì để bắt bẻ. Lại tới từ học viện Sử Lai Khắc, khó trách muội muội có hứng thú với hắn.
"Công Chúa Điện Hạ có chuyện gì? Còn nữa, ngài thân là Hoàng tộc, trước mặt mọi người tại đây hô to gọi nhỏ, không tốt lắm đâu." Đường Vũ Lân quả thực không có nhiều hảo cảm với vị Công Chúa Điện Hạ này.
Đái Vân Nhi hừ lạnh một tiếng, "Có cái gì không tốt? Ta hiện tại là một người bình thường, cũng không phải là Hoàng tộc. Ta cũng không dùng thân phận Hoàng tộc xuất hiện."
"Công Chúa Điện Hạ gọi ta ra có chuyện gì không?" Đường Vũ Lân hỏi.
Đái Vân Nhi nói: "Đường Vũ Lân, ngươi có dám đánh cược với ta hay không?"
"Ở đây?" Đường Vũ Lân nhướng lông mày lên hỏi.
"Đúng." Đái Vân Nhi dùng sức gật đầu.
"Không dám. Công Chúa Điện Hạ có thể trở về rồi." Đường Vũ Lân xoay người rời đi.
"Ngươi ..." Đái Vân Nhi có cảm giác dùng quyền đánh vào hư không, khuôn mặt nhỏ nhắn một hồi trắng bệch.
Đái Nguyệt Viêm đứng bên người nàng mỉm cười, tiểu tử này đúng là có ý tứ. Khó trách Vân Nhi cảm thấy kinh ngạc. Thật là có chút ....
"Đường Vũ Lân, ngươi đứng lại đó cho ta." Đái Vân Nhi nhanh nhẹn tiến lên hai bước, giơ tay chộp lấy cánh tay của Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân di động thân thể một thoáng, tránh được trảo này của nàng, "Công Chúa Điện Hạ xin tự trọng, nam nữ thụ thụ bất thân."
"Đường Vũ Lân, ta muốn gϊếŧ chết ngươi." Đái Vân Nhi nghiến răng nghiến lợi nói.
Đường Vũ Lân ngôn từ chính nghĩa nói: "Điện hạ, ta có thể hiểu đây là ngươi đang uy hiếp đặc phái viên?"
Đái Vân Nhi đã bị hắn làm tức giận, quay đầu nhìn về Đái Nguyệt Viêm, "Tứ ca, ngươi nhìn hắn đáng giận cỡ nào. Ngươi còn không nhanh giúp ta."
Đái Nguyệt Viêm có chút bất đắc dĩ tiêu sái đi tới, sắc mặt bình tĩnh nhìn Đường Vũ Lân, một cỗ áp lực vô hình lập tức từ trên người hắn phóng xuất ra.
Đường Vũ Lân quay lại, Tứ ca? Ca ca của Đái Vân Nhi, tất nhiên là Hoàng tử Tinh La Đế Quốc rồi.
"Xin chào, ta là Đái Nguyệt Viêm." Đái Nguyệt Viêm giới thiệu đơn giản, làm Đường Vũ Lân không có sinh ra ác cảm với hắn.
"Nguyên lai là Công Chúa Điện Hạ về nhà cáo trạng, có gì chỉ giáo? Bất quá, ta cũng không cho là ta đã làm gì đối với Công Chúa Điện Hạ." Đường Vũ Lân mỉm cười nói.
Đái Nguyệt Viêm trong nội tâm hơi động một chút, khí thế của mình áp xuống, hắn vậy mà thờ ơ như vậy, từ điểm này có thể nhìn ra tu vi chỉnh thể.
"Đường Vũ Lân ngươi hảo. Tiểu muội kỳ thực cũng không có ác ý, chẳng qua là phi thường ngưỡng mộ uy danh đệ nhất học viện đại lục của học viện Sử Lai Khắc, cho nên muốn mượn đánh cược cùng quý phương để trao đổi luận bàn một thoáng mà thôi."
"A?" Đường Vũ Lân trong nội tâm khẽ động, vị Tứ Hoàng Tử này có cái nhìn bố cục lớn hơn so với tiểu nha đầu này. Những lời hắn nói cẩn thận chặt chẽ.
"Hoàng Tử Điện Hạ muốn cùng chúng ta luận bàn trao đổi như thế nào?" Đường Vũ Lân hỏi.
Đái Nguyệt Viêm nói: "Nghe nói các ngươi cùng tham gia Giải thi đấu cao cấp Hồn Sư thanh niên tinh anh toàn đại lục, đúng lúc, ta cùng một ít đồng bạn và tiểu muội cùng tham dự lần so tài này. Tin tưởng không lâu sau chúng ta sẽ gặp mặt."
Đái Vân Nhi tiếp lời nói: "Vô luận là thi đấu cá nhân, thi đấu đôi hay thi đấu đoàn thể, chỉ cần các ngươi có thể thắng một lần, tính là các ngươi thắng. Nhất là đoàn chiến, Đấu La Đại Lục các ngươi không phải rất tôn trọng cái này sao? Chúng ta đánh cược thắng thua đoàn chiến, có dám hay không?"
Đường Vũ Lân nhún vai, "Đáp án không phải đã nói rồi sao? Đây là sân nhà các ngươi, ta làm sao lại muốn cùng các ngươi đánh cược. Còn có, Công Chúa Điện Hạ, đánh cược là hành vi không tốt. Ngươi thân là Hoàng Thất, phải làm gương tốt cho mọi người."
"Ngươi sợ! Học viện Sử Lai Khắc các ngươi đều nhát như chuột sao?" Đái Vân Nhi cười lạnh nói.
Đường Vũ Lân nhíu mày, "Ta chỉ đại biểu cho chính mình, ta không đại biểu được cho học viện. Ngươi nhàm chán như vậy, không bằng trở về tiếp tục tu luyện cho tốt." Nói xong, hắn xoay người đi về phòng ăn sáng, cơm nước còn chưa ăn xong.
Đái Vân Nhi giận giữ, đang muốn xông lên, lại bị Đái Nguyệt Viêm kéo lại.
"Được rồi tiểu muội."
"Tứ ca, ngươi sao không giúp ta!" Đái Vân Nhi một mặt tức giận nói.
Đái Nguyệt Viêm có chút bất đắc dĩ lắc đầu, "Tiểu muội, ngươi bình thường không phải như thế, ngươi là Võ hồn hệ Tinh Thần, cho tới bây giờ đều rất
tỉnh táo, sao hôm nay lại xúc động như vậy? Xúc động không giải quyết được vấn đề. Tiểu gia hoả học viện Sử Lai Khắc này rất có ý tứ, chúng ta từ từ đến, không vội."
Nghe Đái Nguyệt Viêm nói, Đái Vân Nhi cũng sửng sốt một chút, đúng vậy, từ lúc nào chính mình lại trở nên xúc động rồi? Bình thường chỉ có mình trêu đùa người khác, lúc nào lại bị người khác trêu đùa?
"Trong trận đấu gặp hắn." Đái Nguyệt Viêm vỗ vai muội muội, kéo nàng rời đi.
Hắn cũng không phải ỷ thế hiếp người, dù báo thù cho muội muội cũng phải đường đường chính chính.
"Xem ra, vị Công Chúa Điện Hạ này càng ngày càng chú ý đến ngươi!" Nhạc Chính Vũ có chút hả hê nói với Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân không có để ý đến hắn, tiếp tục ăn.
"Bất quá cũng tốt, nếu không có áp lực, cuộc so tài này cũng không có ý nghĩa, không phải sao?" Nhạc Chính Vũ hai tay ôm đầu, bộ dạng nhàn nhã tự đắc.
Vì Cổ Nguyệt cự tuyệt tham gia đoàn chiến, tham dự so tài liền biến thành bảy người. Lúc báo danh đoàn chiến nhất định phải có người dự bị, cho nên, Cổ Nguyệt trở thành đội viên dự bị.
Có thể nhìn ra số người coi trọng đoàn chiến thông qua dòng người bên ngoài sân vận động Tinh La, so với hai ngày trước, dòng người giảm đi rất nhiều.
Đường Vũ Lân nghe ngóng qua, người dân Tinh La Đế Quốc sở dĩ không thích đoàn chiến là vì cảm thấy đoàn chiến quá mức hỗn loạn, người thường cơ bản không thấy rõ lắm. Ngẫm lại cũng thấy rất có đạo lí.
Thi đấu cá nhân một đối một, cho dù là người thường cũng có thể chứng kiến nhiều điểm đặc sắc. Đoàn chiến tuy ràng kĩ thuật cao hơn, nhưng xem không đã nghiền như thi đấu cá nhân.
Đi vào sân đấu, bọn hắn tới khu vực chờ xem trước trình tự thi đấu.
Lúc này, khu vực chờ đã kín hết chỗ ngồi, mặc dù không có nhiều như hai hạng thi đấu trước, nhưng nhân số mỗi đội tham gia lại nhiều hơn.
Mỗi đoàn đội có đều có ít nhất tám người.
Nhóm Đường Vũ Lân rất nhanh tìm thấy thứ tự thi đấu của mình. Bởi vì yêu cầu sân bãi lớn, cho nên trong sân vận động chỉ có thể đồng thời tiến hành năm cuộc tranh tài.
Nhóm Đường Vũ Lân thi đấu ở vòng thứ ba. Trình tự tương đối gần, cũng không cần chờ đợi quá lâu.
Lúc bọn hắn xác nhận thứ tự dự thi, khu vực chờ vốn có tiếng động rầm rì đột nhiên yên tĩnh lại.
Biến hoá đột ngột làm mọi người Sử Lai Khắc cũng sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn lại.
Lối vào khu vực chờ, một đoàn người đang chậm rãi đi tới, tổng cộng tám người, tất cả đều mặc trang phục màu đỏ sậm, trên ngực là một đồ án màu đen. Đồ án kia nhìn qua có chút quái dị, vốn là hình tròn lại có một bên mở ra, tựa như một cái miệng khổng lồ, lộ ra răng nhọn, một bộ dạng hung uy to lớn.
"Học viện quái vật đến." Không biết ai nói nhỏ một tiếng, vừa vặn bị Đường Vũ Lân nghe được.
Học viện quái vật? Giống với ý nghĩa khởi đầu học viện Sử Lai Khắc, cũng là học viện quái vật?
Trang phục màu đỏ, chẳng lẽ đây là đồng phục? Cùng đồng phục màu xanh lá của học viện Sử Lai Khắc thật sự đối lập nha. Không phải sao, đỏ phối lục, thi đấu thật là ...
Cái này thật sự có chút ý tứ rồi.
Học viện quái vật bên này, đi đằng trước là một gã nam tử dáng người khôi vĩ, đầu trọc, thân cao chừng hai mét, lưng dài vao rộng. Hắn đứng ở nơi đó như một toàn nhúi cao binh thường, che chở mọi người sau lưng.
Khí tức thật cường hãn. Đường Vũ Lân trong nội tâm âm thầm cảm thán.
Trong mơ hồ, hắn phảng phất thấy trong mắt người này một vòng đỏ sậm.
Người này đi tới, khu vực chờ vốn chen chúc lập tức tản ra, tạo thành một thông lỗ để hắn tuỳ ý đi về phía trước.
Nhóm Đường Vũ Lân đứng ở mặt bên, rất nhanh thấy được những người khác đi sau lưng hắn.
Lúc Đường Vũ Lân nhìn thấy người ở vị trí thứ hai, ánh mắt bỗng nhiên ngưng tụ. Người này sáng nay hắn vừa mới bái kiến, không phải là vị Tứ Hoàng Tử Điện Hạ của Tinh La Đế Quốc, Đái Nguyệt Viêm hay sao.
Càng làm cho hắn kinh ngạc hơn, trong nhóm tám người, đi ở cuối cùng chính là Công Chúa Điện Hạ của Tinh La Đế Quốc, Đái Vân Nhi.