Nhạc Chính Vũ hai cánh sau lưng hào quang toả sáng, hơi thở thần thánh mãnh liệt hoá thành uy áp vô cùng cường thịnh bao phủ hai người.
Võ hồn của hắn chuẩn xác mà nói là thần thánh thuộc tính, không phải là ánh sáng thuộc tính. So với ánh sáng nguyên tố càng mạnh mẽ hơn nhiều.
Lôi gia huynh đệ bị thần thánh áp chế, tốc độ lập tức chậm một nhịp.
Mượn thời gian ngắn ngủi này, Nhạc Chính Vũ rung thân một cái, giống như quỷ mị đột nhiên chui vào giữa hai người, thuận lợi tránh được hai thanh Thiên Lôi Phủ.
Cùng lúc đó, thánh kiếm trong tay nhẹ nhàng nhảy lên, đâm dưới nách bên phải Lôi Thiên.
Không có sử dụng chiến lực liều mạng đón đánh, mà là áp dụng kỹ xảo.
"Đường Môn tuyệt học, Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ!" Phương Nhi trực tiếp kêu lên.
Nghe được mấy chữ tuyệt học Đường Môn, khán giả lập tức chấn kinh rồi. Đệ tử học viện Sử Lai Khắc đến từ Đấu La Đại Lục cũng là đệ tử Đường Môn sao?
Đúng vậy, Nhạc Chính Vũ thi triển đúng là Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ.
Động tác của hắn vô cùng trơn tru, đồng thời xuyên qua hai huynh đệ, hai cánh sau lưng mãnh liệt khẽ chống hai bên, vừa lúc đụng vào trên vai bọn họ, vừa phát vừa thu, năng lượng thần thánh trên cánh đụng chạm với năng lượng lôi điện trên người hai huynh đệ Lôi gia. Chỗ va chạm sinh ra lực xung kích không tính là mạnh mẽ, nhưng làm bọn hắn dưới chân lảo đảo một thoáng.
Đúng lúc này ai cũng không để ý dưới chân Lôi Hình cách đó không xa có một quầng sáng màu vàng lặng yên không tiếng động xuất hiện. Thời điểm nó mới xuất hiện cũng không phải dưới chân Lôi Hình nên hắn cũng không có phát hiện. Thế nhưng là sau khi va chạm, hắn lảo đảo, tự nhiên rơi vào quầng sáng kia.
Lập tức, một mảnh xiềng xích dài hẹp màu vàng lập tức từ dưới chân kéo lên, quấn thật chặt quanh hắn. Tất cả hào quang lôi điện, Thiên Lôi phụ thể, tại giờ khắc này tất cả đều biến thành vô dụng, căn bản lôi điện kia không có khả năng xâm nhập.
Đây là ...
Lúc này khán giả, ngay cả Phương Nhi mới chú ý tới Hứa Tiểu Ngôn một mực đứng ở đằng xa, không tham dự trận đấu không biết từ lúc nào đã có một thanh tinh trượng sáng chói trong tay. Phía trên tinh trượng tách ra hào quang sáng chói, phóng ra tinh luân xiềng xích.
Lôi Hình chỉ cảm thấy toàn thân bị buộc chặt, hoàn toàn không thể động đậy. Hắn dốc sức liều mạng thúc dục hồn lực muốn tránh thoát, nhưng xiềng xích kia lại kiên cố dị thường.
Lôi Thiên dưới chân lảo đảo, thánh kiếm đâm về dưới nách mình, vội vàng nghiêng người, Thiên Lôi Phủ chém tới. Nhưng vừa lúc đó, sự chú ý của hắn không tự giác hướng về dưới chân mình nhìn qua. Ca ca bên kia xuất hiện vấn đề, liệu dưới chân mình có hồn kỹ khống chế đồng dạng hay không?
Cường giả đối chiến, trong nháy mắt hoảng hốt đều có thể thua, huống chi thực lực của Lôi Thiên so với Nhạc Chính Vũ kém không chỉ một bậc.
Nhạc Chính Vũ lúc trước nói với Hứa Tiểu Ngôn, chính là muốn tốc chiến tốc thắng. Bởi vì đối thủ là song bào thai, vạn nhất đối phương có võ hồn dung hợp kỹ, như vậy rất phiền toái.
Thiên Lôi Phủ cùng thánh kiếm đụng nhau, Lôi Thiên kinh ngạc phát hiện, chiến phủ mình chém ra không chịu lực phản chấn, thánh kiếm vậy mà trong nháy mắt biến mất.
Nhưng ngay sau đó, thánh kiếm lại lần nữa xuất hiện, chuẩn xác đâm trung bên hông hắn.
Nhạc Chính Vũ dùng một tiểu kỹ xảo trong chiến đấu, địch nhân chứng kiến hắn cầm vũ khí trong tay, rất dễ tự nhận đó là vũ khí thực sự. Mà trong thực chiến, thi triển hồn kỹ một lần tiêu hao một lần hồn lực, cũng rất ít người sẽ lập đi lập lại thi triển hồn kỹ vũ khí này, dù sao thi triển một lần có thể dùng rất lâu.
Không thể nghi ngờ, Lôi Thiên vốn đã có chút thất thần đã phạm vào sai lầm này.
Nhạc Chính Vũ lợi dụng điểm mù của đối phương, Thiên Lôi Phủ của Lôi Thiên vung mạnh đi qua, lộ ra sơ hở. Thánh kiếm tiêu tán, rồi lại lần nữa phóng thích, trực tiếp đâm trúng Lôi Thiên.
Dưới nách Lôi Thiên không có Đấu Khải bảo hộ, Thiên Lôi phụ thể mặc dù lực phòng ngự không tệ, nhưng thần thánh chi lực của thánh kiếm đơn giản bên trong lôi đình tạo ra một lỗ hổng, năng lượng nóng bỏng trong nháy mắt trào vào trong cơ thể Lôi Thiên.
Lôi Thiên kêu rên một tiếng, Thiên Lôi phụ thể toàn thân lập tức bị phá giải, từng đạo quang diễm màu vàng bốc cháy trên người hắn.
Nhạc Chính Vũ thân thể xoay tròn, đôi cánh chim như thiểm điện đập bảy lần, mỗi lần đem thân thể hắn cách mặt đất vài phần. Mỗi lần đánh ra, thần thánh quang diễm trên người Lôi Thiên bốc lên vài phần, lần cuối cùng
đánh ra, toàn bộ người Lôi Thiên bị kích bay ra ngoài.
Nhạc Chính Vũ trong quá trình cấp tốc xoay tròn, khí thế bản thân cũng tăng tới đỉnh phong, hai tay nắm thánh kiếm từ trên trời giáng xuống, ngang nhiên chém. Hồn hoàn thứ ba trên người hào quang toả sáng.
Bầu trời lúc này phảng phất đã nứt ra, một đạo kim quang sáng lạn từ trên trời giáng xuống, mang theo uy áp không gì sánh kịp hoà tan một thể với thánh kiếm, trảm một kích trên bờ vai Lôi Hình. Có chút ngoài ý muốn là, hắn rõ ràng có thể chọn bả vai không có Đấu Khải, nhưng Nhạc Chính Vũ lại lựa chọn bả vai có Đấu Khải bên kia.
Lúc bị chém trúng, cũng là vừa lúc tinh quang xiềng xích tiếp xúc, Lôi Hình căn bản không thể làm ra bất kì phản ứng nào, toàn bộ người lập tức biến thành màu vàng.
"Trận đấu chấm dứt!" Thanh âm trọng tài có chút vội vàng nhanh chóng truyền đến.
Tuy nói trận đấu không có bất kì yêu cầu hay quy tắc gì, nhưng dưới tình huống đã phân thắng bại, trọng tài có nhiệm vụ tận khả năng bảo hộ tuyển thủ.
Nhạc Chính Vũ vung thánh kiếm trong tay, kim quang trên người Lôi Hình được dẫn đi, mà bản thân hắn cháy đen té trên mặt đất.
Có thể tưởng tượng, nếu như một kiếm vừa rồi trảm trực tiếp trên người hắn mà không phải trảm kích trên Đấu Khải, tình huống đã không giống như bây giờ.
Nhạc Chính Vũ triển khai hai cánh, từ từ rơi xuống đất, thu lại thánh kiếm, ngón trỏ ngón giữa tay phải khép lai, hướng về phía Hứa Tiểu Ngôn ở đằng xa.
Hứa Tiểu Ngôn cười tự nhiên.
Chiến đấu chấm dứt! Toàn thắng! Không hề nghi ngờ, học viện Sử Lai Khắc lại đạt được một hồi toàn thắng.
"Đó là một thắng lợi áp chế. Lôi Hình, Lôi Thiên hai huynh đệ vừa lên kì thực đã yếu thế. Bọn họ không có bộc phát công kích mà mình am hiểu nhất, mà ngay từ đầu tận khả năng bảo thủ. Sức chiến đấu của tuyển thủ Nhạc Chính Vũ vô cùng mạnh, kỹ xảo chiến đấu cũng cực kì tinh xảo. Đáng sợ hơn là đồng bạn của hắn, từ đầu đến cuối dù chỉ xuất thủ một lần liền quyết định thắng bại của trận đấu. Hồn kỹ khống chế rất đáng sợ." Phương Nhi giải thích rõ ràng mang theo cảm khái.
Đây là một trận đấu không có gì đáng lo. Võ hồn thần thánh thiên sứ ở cấp độ cao áp đảo Thiên Lôi Phủ. Hơn nữa kỹ xảo chiến đấu linh hoạt, trận đấu này rất nhanh đã kết thúc.
Đường Vũ Lân trên mặt toát ra một tia thần quang nhàn nhạt, mỉm cười. Chính Vũ cũng đã trưởng thành.
Trên thực tế bọn hắn mỗi người đều gia tốc phát triển, là đồng bọn của nhau, cũng đồng thời tạo áp lực cho nhau.
Nhạc Chính Vũ trở về trước mặt Hứa Tiểu Ngôn, đưa tay ra, hai người nhìn nhau cười, đi xuống dưới đài.
Sử Lai Khắc mạnh như vậy?
Đây là ý niệm đồng thời xuất hiện trong nội tâm mỗi khán giả.
Trước sau hai cuộc tranh tài, đội viên tham gia thi đấu của học viện Sử Lai Khắc đều thể hiện năng lực khủng bố, áp chế đối thủ không có nửa điểm cơ hội. Nhất là trận thứ hai, từ đầu đến cuối đều là hoàn toàn bị áp chế. Nếu như không phải Nhạc Chính Vũ hạ thủ lưu tình, huynh đệ Lôi gia đã sớm biến thành thi thể.
"Lão Đại!" Một học viên học viện quái vật sắc mặt trầm ngưng đứng người lên, nhìn về phía Long Dược.
Long Dược thong dong cười, hướng hắn khoát tay, "Đứng càng cao, rơi càng đau, không gấp, từ từ sẽ đến. Ta cũng muốn nhìn một chút, những đệ tử học viện Sử Lai Khắc này đến tột cùng có thể đạt tới trình độ như thế nào. Chẳng nhẽ các ngươi không biết là, có được đối thủ như vậy, giải thi đấu này mới trở nên thú vị sao?"