Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Căm Hận lão ma


trước sau

"Ta ghét nhất chính là thế giới này. Ta là Căm Hận, nhớ lấy tên của ta, Căm Hận lão ma. Ta sẽ mang lại cho ngươi thống khổ gấp mười lần, trăm lần, ngàn lần, vạn lần."

Ngay sau đó, Nhạc Chính Vũ đã bị treo lên. Rồi roi da ngâm nước hung hăng quất lên người hắn.

Cho tới bây giờ, Nhạc Chính Vũ luôn nghĩ rằng khả năng chịu đau của mình không tệ, nhưng trước mặt Căm Hận lão ma, hắn biết mình sai rồi. Bởi vì hắn không biết trên đời này có rất nhiều cách khiến người khác "đau", và chúng còn rất "kíƈɦ ŧɦíƈɦ."

"A ----" tiếng hét không ngừng vang lên từ khi bị treo lên.

Cơn đau dữ dội không ngừng kíƈɦ ŧɦíƈɦ thể xác và tinh thần, Nhạc Chính Vũ dốc sức liều mạng giãy giụa, muốn tránh thoát nhưng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn da thịt bị tróc bong. Hắn bất lực nhìn móng tay mình bị đánh bay, thân thể mình dần tan nát, và mình dần hấp hối.


--------------------

Hai mắt Đường Vũ Lân đã mất đi tiêu cự, ba tháng tra tấn khiến sinh mệnh lực trong cơ thể hắn cực kỳ tràn đầy, nhưng tinh thần hiển nhiên đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cho nên khi nhìn thấy bất kỳ vật gì ngọ nguậy, hắn vô thức có chút run rẩy.

Mặc dù về sau hắn cảm giác được những "đồ ăn" kia có chứa sinh mệnh lực, nhưng đối với hắn, hắn sao có thể chấp nhận một chuyện tốt đẹp lại trở nên thống khổ như vậy?

Nhưng hắn vẫn chống đỡ được, vì đồng bạn, hắn không thể không vượt qua. Lúc này trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, dù bị tra tấn như thế nào cũng phải vượt qua, nhất định phải cứu được đồng bạn.

Bằng vào nghị lực cứng cỏi, hắn kiên trì được ba tháng thì rốt cuộc Thôn Phệ lão ma cũng thả hắn đi.

Miệng lớn, miệng lớn ăn các loại đồ ăn trước mặt, toàn thân Đường Vũ Lân có chút chết lặng, chỉ sâu trong đáy mắt mới có một tia linh quang.


Khoé miệng Thôn Phệ lão ma run run.

Là người đầu tiên trong Sử Lai Khắc Thất Quái bị tra tấn, lúc đầu hắn phi thường hài lòng với phản ứng của Đường Vũ Lân, đồng thời cảm nhận được kɦoáı ƈảʍ mạnh mẽ trong quá trình tra tấn.

Nhưng sau đó hắn phát hiện ra một vấn đề. Chính là, người này ăn quá nhiều.

Lúc tinh thần của hắn đã chết lặng, sau khi mình ra lệnh hắn ăn đồ ăn rất buồn nôn kia, hắn liền bắt đầu thể hiện ra sức ăn siêu cường.

Lần đáng sợ nhất là một mình hắn ăn hết một đầu mãng xà dài bảy mét, to như bắp đùi.

Sau khi ăn hết đầu mãng xà đó, cơ thể Đường Vũ Lân có phản ứng, khí tức huyết mạch chấn động mãnh liệt, lân phiến không khống chế được mà nổi lên. Nhưng hắn còn có thể ăn, hơn nữa sức ăn chỉ tăng chứ không giảm.

Thôn Phệ lão ma rất hài lòng khi tra tấn Đường Vũ Lân, nhưng hiện tại hắn cũng rất đau lòng. Gia hoả này có sức ăn còn đáng sợ hơn tiểu mập mạp kia. Tuy rằng tiểu mập mạp cũng ăn nhiều, nhưng hắn không bị tra tấn, sớm đã bị ném cho Căm Hận lão ma rồi. Còn người trước mặt này rõ ràng bị mình tra tấn đến sống dở chết dở nhưng sức ăn vẫn thật kinh người.


Ăn nhiều như vậy, nhiều như vậy ...

Thôn Phệ lão ma nghĩ rằng sẽ tra tấn Đường Vũ Lân hung hăng hơn để trả thù vì tiểu tử này ăn nhiều như thế, nhưng sau đó hắn lại phát hiện người không chịu được trước là hắn chứ không phải Đường Vũ Lân. Nhiều nguyên liệu nấu ăn thượng phẩm như vậy a! Dù sinh mệnh năng lượng ở nơi này dồi dào cũng không chịu được tiêu hao như thế. Vì vậy, hắn không thể không buông tha Đường Vũ Lân, ném hắn cho Căm Hận lão ma.

"Ngươi biết trên thế giới này ta ghét nhất gì không?" Căm Hận lão ma lạnh lùng nhìn Đường Vũ Lân.

Ánh mắt Đường Vũ Lân còn mơ hồ, "Còn ăn sao?"

"Ăn cái gì mà ăn? Nhìn bộ dạng phế vật kia của ngươi, thủ đoạn của Thôn Phệ tra tấn ngươi thành thế này, còn muốn lão tử giúp ngươi lấy lại tinh thần. Thật sự là chán ghét, quá đáng ghét, ta chán ghét cái thế giới này, chán ghét tất cả."
Đường Vũ Lân bị treo lên, roi da hung hăng quật vào người hắn.

"Ba~" Roi da bắn lên, y phục trên người Đường Vũ Lân rách nát, trên da lưu lại một vết trắng.

Vết trắng? Sao không phải vết máu? Căm Hận lão ma sửng sốt. Hắn đổi lại một cây
roi khác, hơn nữa còn tăng khí lực lên vài phần.

Lại là một vết trắng, không, nói chính xác là một vết trắng duy nhất. Vết trắng trước đó đã biến mất.

Cái này ...

Căm Hận lão ma đương nhiên không tin đây là tình huống bình thường, vì vậy hắn đánh Đường Vũ Lân như cuồng phong bão vũ.

Từng vết roi giăng khắp nơi, y phục của Đường Vũ Lân bị xé nát. Nhưng khi Căm Hận lão ma thay đổi công cụ tra tấn thì phát hiện, vết roi trên người Đường Vũ Lân đã biến mất.

Chuyện này ...

Đây là có chuyện gì?

Hai mắt Đường Vũ Lân dần tập trung, hắn không cảm thấy đau, chỉ thấy sinh mệnh lực nồng đậm trong cơ thể dần vận chuyển khi bị roi quất, nó bắt đầu dung hợp với khí huyết chi lực của hắn. Trong quá trình giao hoà có một cảm giác sảng khoái truyền khắp toàn thân.
Cho tới nay Tinh Thần Chi Hải luôn bị trùng kích thống khổ, rốt cuộc cũng có cảm giác sảng khoái, thế giới tinh thần rốt cuộc cũng nhẹ nhõm.

Ba tháng luôn bị bức bách ăn những đồ vật buồn nôn, từ ý nào đó mà nói, Đường Vũ Lân đã phong bế lòng mình. Chỉ như vậy hắn mới có thể ăn hết, do đó hắn không có thời gian vận chuyển hồn lực và khí huyết của mình.

Mà lúc này, dưới kíƈɦ ŧɦíƈɦ đau đớn từ bên ngoài, Huyền Thiên Công và huyết mạch chi lực đều tự động hộ thể, cũng tự nhiên và vận chuyển lại, từ đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ tinh thần của hắn dần hồi phục.

Một cơn đau nhói lúc này ập đến.

Căm Hận lão ma không biết tìm được ở đâu một đinh thép thật dài đâm vào người Đường Vũ Lân, hắn dùng lực và cuối cùng cũng đâm rách da Đường Vũ Lân, mơ hồ có vết máu xuất hiện.
Cảm giác đau nhói rõ ràng mạnh hơn trước, dưới sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ mãnh liệt, huyết mạch Kim Long Vương và Huyền Thiên Công vận chuyển trôi chảy hơn. Thế giới tinh thần của hắn cũng dần dần mở ra.

Căm Hận lão ma thấy được lỗ nhỏ nhanh chóng khép lại, cơ bản không có quá trình đóng vảy đã khôi phục như bình thường.

Hơn nữa khi hắn đâm vào người Đường Vũ Lân thì phát hiện dưới da hắn có vầng sáng màu vàng, làn da vô cùng cứng cỏi, khi hắn đâm đinh thép vào thì cảm nhận được lớp da nhanh chóng cứng lại, dường như còn sắp nổi lên lân phiến.

Hắn đưa tay phong bế hồn lực và huyết mạch của Đường Vũ Lân. Tuy nhiên, hắn không thể phong bế bản năng thân thể của Đường Vũ Lân.

Hắn liên tục lấy ra các công cụ tra tấn, dùng trên người Đường Vũ Lân.

Rốt cuộc ý thức của Đường Vũ Lân đã hoàn toàn thanh tỉnh, hắn nhìn Căm Hận lão ma, lại nhìn những vết thương trên người mình nhanh chóng khép lại, sau đó chỉ cười lạnh.
Đau nhức?

Thống khổ này hắn đã quen từ khi học rèn lúc 6 tuổi. Không phải là hắn không sợ đau, mà là khả năng chịu đau của hắn vượt xa người bình thường. Dù là hồn sư cường đại cũng không thể so sánh với hắn. Huống chi hắn còn có năng lực kháng đòn siêu cường.

Huyết mạch Kim Long Vương có năng lực tự lành quá mạnh mẽ, dù là công kích vật lý hay công kích năng lượng, bản thân Đường Vũ Lân đều có kháng tính siêu cường.

Kết quả là, Căm Hận lão ma dùng đủ loại kỹ năng trên người Đường Vũ Lân nhưng chỉ đổi lại được khoé miệng cười lạnh.

Đau? Có thể so sánh với đau đớn tâm tê liệt phế khi trùng kích phong ấn Kim Long Vương sao? Đó là đau đớn từ trong ra ngoài.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện