Khi Đường Vũ Lân nhìn thấy Hứa Tiểu Ngôn không còn khắc chế được bản thân mà chậm rãi đến gần thì hắn rốt cuộc đã luống cuống. Dù trong lòng kiên định cỡ nào, trong tình huống này hắn cũng không thể không thoả hiệp.
"Sợ cái gì, trước hưởng thụ nhân sinh tuyệt vời biết bao a! Ngươi nhìn một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy sắp tới với ngươi, hà tất phải khắc chế du͙ƈ vọиɠ của mình? Phóng thích a! Hãy phóng thích du͙ƈ vọиɠ của ngươi."
Thanh âm này không phải của Ác Mộng lão ma, đó là giọng nữ, rất êm tai và dễ nghe. Trong giọng nói có chút mị hoặc, tuy không mạnh nhưng lúc này giống như chất dẫn nổ.
Trước mắt Đường Vũ Lân như nổ tung, Hứa Tiểu Ngôn đang đến gần hắn dường như thay đổi, biến thành Na Nhi, rồi thành Cổ Nguyệt.
Đường Vũ Lân cố hết sức nói với chính mình, đó không phải là Cổ Nguyệt, càng không phải là Na Nhi. Nhưng dược tính của sương mù màu hồng phấn quá mạnh, mạnh tới nỗi không chỉ ăn mòn cơ thể hắn mà còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ bản năng của hắn, ngay cả Tinh Thần Chi Hải cũng bị ăn mòn.
Từng đợt ảo giác xuất hiện trong đầu, thời gian tốt đẹp ở cùng Cổ Nguyệt lần lượt hiện lên trong tâm trí.
Đường Vũ Lân nắm chặt hai tay, cố gắng thoát khỏi ảo giác này, nhưng hắn lại phát hiện mình càng lúc càng trầm luân trong ảo giác.
Rốt cuộc, một bàn tay ấm áp nắm lấy vai hắn, Đường Vũ Lân cảm thấy cơ thể mình sắp nổ tung như núi lửa phun trào.
Hắn theo bản năng quay người lại, đôi mắt đã đỏ bừng.
Nhưng đúng lúc này, tất cả sương mù màu hồng phấn đột nhiên biến mất, sau đó nước đá từ trên trời giáng xuống, giống như đâm xuyên trái tim bọn họ trong tiếng thét chói tai của bảy người.
Tất cả du͙ƈ vọиɠ trong chốc lát bị dội tắt không còn một chút nào, đại não hỗn loạn của mọi người cũng bừng tỉnh lại.
Linh hồn Đường Vũ Lân rùng mình một cái, hắn thấy rõ ràng Hứa Tiểu Ngôn đang gần trong gang tấc, một tay đang nắm vai mình, mà tay mình đã nâng lên, nếu không phải nước đá rơi xuống thì chỉ sợ đã rơi xuống người nàng.
Hai bên kia tình huống cũng tương tự.
Nguyên Ân Dạ Huy giẫm một chân trên lưng Từ Lạp Trí, Từ Lạp Trí nằm rạp trên mặt đất thở hổn hển từng ngụm lớn.
Ý chí của Diệp Tinh Lan mạnh hơn một chút, nhưng không còn khoanh chân ngồi ở chỗ kia nữa, mà hai tay chống lên mặt đất, thực hiện động tác chuẩn bị tấn công.
Làm người khác lúng túng nhất vẫn là Tạ Giải và Nhạc Chính Vũ. Lúc này hai người đã ôm nhau, sau khi bị nước đá dội xuống, từ lúc tỉnh lại vẫn mắt to trừng mắt nhỏ.
"Oẹ ..." Hai người đồng thời nghiêng đầu, làm động tác nôn mửa, sau đó nhanh như thiểm điện tách ra.
"Ngươi, ngươi có phải đã làm gì ta không?" Hai người cơ hồ đồng thanh rống lên.
May mắn, y phục trên người bọn họ còn nguyên vẹn, hiển nhiên là chưa tới bước tiếp theo.
Cảm giác sợ hãi cực độ tràn vào trong đầu bảy người, bọn họ đều không thể tưởng tượng được, nếu vừa rồi sương mù màu hồng phấn tiếp tục kéo dài thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Chuyện đó chắc chắn sẽ để bọn họ thống khổ suốt đời, thậm chí sẽ khiến bọn họ vứt bỏ mạng sống.
Còn tra tấn tinh thần là không gì sánh kịp.
"Hiện tại, các ngươi hẳn nên nghe lời một chút a." Thanh âm Ác Mộng lão ma vang lên mang theo chút kỳ quái. Sau đó, hàng loạt tiếng cười quái dị cất lên đầy đau thương.
Sóng âm chấn động mãnh liệt khiến bảy người Đường Vũ Lân nhanh chóng chìm vào hôn mê.
Từ khi đến đây, bọn họ trước sau nhìn thấy bốn lão ma là Phá Diệt, Ác Mộng, Thôn Phệ, Căm Hận. Mỗi lão ma đều có vô số cách tra tấn người, mỗi vị đều rất đáng sợ, nhưng bọn họ căn bản không chống cự được.
Những lão ma này nắm được điểm yếu trong bản chất con người. Trong thời gian nửa năm, bọn họ phải gánh chịu tổn thương lớn cả về thể xác và tinh thần.
--------------------
Khi Đường Vũ Lân tỉnh lại thì thấy mình vẫn ở trong hang động. Trong hang động ngoài hắn ra còn một người khác. Người đó dựa vào vách đá, mặc một áo choàng màu tím, nhìn không rõ dung nhan.
Thở sâu, Đường Vũ Lân phát hiện hồn lực và khí huyết chi lực đã trở lại. Hắn theo bản năng ngồi dậy, ngoại trừ đầu có chút choáng váng thì mọi thứ đều khôi phục bình thường.
Sau khi bình tĩnh lại, Đường Vũ Lân cẩn thận đi tới bên cạnh người nọ và dò xét.
Sau đó hắn liền kinh ngạc mà mở to mắt nhìn.
Dưới
mũ chùm màu tím là một khuôn mặt thanh tú vô cùng mịn màng, làn da nàng trắng nõn mà tinh tế, dung nhan không tính là tuyệt sắc nhưng có địa vị không gì sánh kịp trong lòng Đường Vũ Lân.
Nhìn thấy nàng, phản ứng đầu tiên của Đường Vũ Lân chính là không có khả năng. Nhưng ngay sau đó, hắn lại có cảm giác chấn động cả về thể xác và tinh thần.
Hắn theo bản năng nhéo đùi của mình một cái, rất dùng sức. Đau quá!
Không phải đang nằm mơ, tất cả trước mắt đều chân thật. Hắn vô thức đưa tay nhéo mặt nàng.
"Ân!" Thiếu nữ hừ nhẹ một tiếng, lông mi thật dài giật giật, chậm rãi mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Đường Vũ Lân trong chớp mắt trở nên kích động, mà ánh mắt người nọ thì lại hoảng hốt và mê man.
"Ta, ta đang ở đâu?" Thiếu nữ ngơ ngác nói.
Đường Vũ Lân cười khổ nói: "Nơi này là Ma Quỷ Đảo. Nàng, thật sự là nàng sao?"
Thiếu nữ ngồi thẳng dậy, dường như lúc này mới hồi hồn, thất thanh nói: "Ngươi, ngươi sao lại ở chỗ này. Ngươi ..."
Đúng vậy, thiếu nữ này không phải là ai khác, chính là Cổ Nguyệt đã mất tích lâu ngày.
Đường Vũ Lân ngơ ngác nhìn nàng, nhìn vẻ mặt giật mình của nàng, "Cổ Nguyệt, nàng để ta tìm thật khổ a!"
Hô hấp của Cổ Nguyệt rõ ràng dồn dập hơn, nàng nhanh chóng đứng người lên, nhìn xung quanh và lẩm bẩm: "Ngươi, ngươi sao lại ở chỗ này, vừa rồi ta vẫn còn ở Truyền Linh Tháp, ngươi ..."
Đường Vũ Lân lắc đầu, "Ta nói ta không biết, nàng có tin hay không?"
Cổ Nguyệt đặt tay lên ngực mình vỗ vỗ, nàng đột nhiên xoay người, đưa lưng về phía Đường Vũ Lân, giống như không muốn đối mặt với hắn, hơi thở dồn dập.
"Tại sao lại phải đi? Có chuyện gì chúng ta không thể cùng nhau đối mặt và giải quyết sao? Đúng vậy, hiện tại ta còn chưa đủ lớn mạnh, có lẽ không thể bảo hộ nàng chu toàn, nhưng ta nhất định sẽ nỗ lực, nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Tương lai ta nhất định sẽ bảo hộ nàng thật tốt. Cổ Nguyệt, đừng rời khỏi ta, được không?"
Đường Vũ Lân đi đến phía sau nàng, hai tay có chút run rẩy bắt lấy cánh tay nàng, từ từ kéo nàng lại gần mình.
"Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu được, không phải đơn giản như vậy." thanh âm Cổ Nguyệt có chút run rẩy, "Nếu như có thể, ta sao lại muốn rời xa ngươi? Nhưng ta không thể ở lại bên cạnh ngươi, vì an toàn của ngươi, cũng vì tương lai của ngươi."
Đường Vũ Lân dùng sức quay người nàng lại, để nàng đối diện với mình, "Dù nàng lo lắng đến mức không thể không rời đi, nhưng nàng có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Chẳng lẽ nàng cho rằng trên thế giới này, trừ nàng ra, ta còn có thể thích người khác hay sao?"
Cổ Nguyệt nhẹ nhàng nói: "Có rất nhiều nữ hài tử ưu tú thích ngươi, ngươi có thể chọn các nàng."
"Nàng nói thật lòng?" Đường Vũ Lân trầm giọng nói.
Cổ Nguyệt quay đầu đi chỗ khác, không có lên tiếng.
Đường Vũ Lân hít sâu một hơi, "Nói cho ta biết, dù là chuyện gì, nàng phải cho biết chân tướng, chúng ta cùng nghĩ biện pháp giải quyết. Có lẽ bây giờ ta chưa đủ năng lực thủ hộ nàng, ta cũng đồng ý tạm thời tách ra vì tương lai của chúng ta. Nhưng ít nhất nàng phải cho ta biết lý do, ít nhất phải cho ta thấy tương lai có hy vọng. Nàng thích ta, tình cảm của chúng ta là thật, như vậy là đủ rồi. Ta tin tưởng trong tương lai ta nhất định có năng lực thủ hộ nàng và ở bên cạnh nàng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói cho ta biết a."