Nhạc Chính Vũ, Từ Lạp Trí, Tạ Giải, Nguyên Ân Dạ Huy, Diệp Tinh Lan, Hứa Tiểu Ngôn, sáu người tất cả đều nhẹ nhàng thở ra. Cuối cùng cũng có thể rời đi a? Hai năm? Ở đây, bọn họ thực sự chịu quá đủ rồi.
Đường Vũ Lân nhìn các vị lão ma, không biết vì sao, từ ánh mắt của bọn họ, hắn nhìn thấy vẻ cô đơn.
"Tiền bối, các ngài chỉ có thể ở trên Ma Quỷ Đảo sao? Thật sự không có biện pháp rời khỏi đây sao? Hay là, các ngài có việc gì, ta có thể giúp các ngài a."
Tham Lam lão ma lắc đầu, Phá Diệt lão ma ha ha cười một tiếng, "Ta nhận ý tốt của ngươi. Chúng ta đều chỉ là hình thái năng lượng, một khi rời khỏi nơi này, không có năng lượng sinh mệnh và huỷ diệt thủ hộ thì lập tức sẽ hồn phi phách tán. Tuy rằng sau khi tới đây, chúng ta rất cô đơn, nhưng mọi thứ nơi này cho chúng ta sinh mệnh lâu dài. Có được tất có mất. Nếu sau này các ngươi nguyện ý thì có thể trở lại gặp chúng ta. Đương nhiên, nếu muốn trải nghiệm lại những kinh nghiệm trước đó thì không phải là không thể."
"Đội trưởng, chúng ta đi nhanh đi!" Nhạc Chính Vũ kéo Đường Vũ Lân.
Khoé miệng Đường Vũ Lân giật một cái, sau đó đột nhiên hét lên, "Sử Lai Khắc Thất Quái, nghiêm."
Sáu người khác lập tức cùng hắn đứng thẳng. Đường Vũ Lân trịnh trọng nói: "Cúi đầu!"
--------------------
"A!" Thẩm Tinh đột nhiên bật dậy trên giường, thở hổn hển.
Đây không biết đã là lần bao nhiêu trong mấy tháng qua nàng bị ác mộng đánh thức.
Mộng cảnh lại chân thật như vậy. Nàng chỉ đi kiểm tra thương khố Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo như thường lệ, lại gặp phải tình huống hoàn toàn ngoài ý muốn. Người kia với khuôn mặt rõ ràng như vậy, hắn bắt nàng và uy hϊếp tỷ tỷ. Hắn mang nàng lên Thiên Tường 17, cuối cùng tên hỗn đản đó trực tiếp bắn nàng ra ngoài.
Mỗi lần ác mộng chấm dứt là cảm giác không trọng lượng trên không trung. Thẩm Tinh còn nhớ rõ, lần đầu tiên tỉnh lại từ ác mộng, nàng mất mặt không kiềm chế được. Điều này thực sự không thể nào chấp nhận được.
Người kia thực sự tồn tại, hắn và đồng bạn đã từng bị quân đoàn bắt lại, về sau đã cướp một chiếc máy bay và chạy thoát. Nhưng những chuyện này không có liên quan gì đến nàng a! Nàng không có giao tình gì với hắn, vì sao lại là nàng gặp ác mộng?
Kỳ quái hơn là, ngay cả tỷ tỷ cũng gặp ác mộng, giống hệt ác mộng của nàng.
Đáng chết, đáng chết! Nhanh từ trong mộng của ta cút ra ngoài!
Thẩm Tinh dùng sức đánh cái nệm hai cái, thật sự là không ngủ được.
Trở mình ngồi dậy, mặc quân phục rồi đi đến trước gương ngắm nghía. Bởi vì giấc ngủ không tốt nên gần đây nàng có quầng thâm mắt. Ban ngày huấn luyện đã đủ khổ cực, trở về thì lăn ra ngủ, đó là thói quen của nàng. Nhưng bây giờ nàng rất khó ngủ, không thể không dành nhiều thời gian để minh tưởng.
Thẩm Tinh quyết định đi ra ngoài hít thở không khí, sau đó trở về minh tưởng, ít nhất khi minh tưởng sẽ không nằm mơ.
Gia hoả kia đã đi Ma Quỷ Đảo, hắn tốt nhất đừng trở về, nếu không, vì ác mộng của mình, nàng nhất định phải cho hắn một bài học.
Đi ra khỏi ký túc xá, Thẩm Tinh đi dạo trong căn cứ một cách vô định. Tuy rằng cấp bậc của nàng không cao, nhưng có trách nhiệm giám sát rất quan trọng. Những nơi nàng đi qua, binh lính tuần tra nhìn thấy nàng không khỏi lập tức hành lễ.
Bắc Hải Quân Đoàn giáp biển, gió biển khiến ban đêm trở nên mát lạnh. Sau khi hóng gió, sự khó chịu trong lòng nàng đã giảm đi vài phần.
"Ồ, sao mình lại tới nơi này." Bất tri bất giác nàng đã đi đến thương khố trong mộng cảnh.
Chính là nơi cất trữ Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo.
Thẩm Tinh nhíu mày, "Thật đáng ghét!" Nàng vừa định quay người đi thì lại dừng bước.
Không bằng đi xem một chút, nói không chừng đến nơi trong mộng cảnh sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nếu không, sẽ luôn thống khổ vì không phân biệt được là mộng cảnh hay hiện thực.
Nghĩ tới đây, nàng đi thẳng vào thương khố. Bằng vào thẻ thân phận đẳng cấp cao, nàng nhanh chóng đi thang máy xuống dưới mặt đất.
Đám binh sĩ thủ vệ khi nhìn thấy nàng thì lần lượt hành lễ, cung kính nhìn nàng đi vào trong thương khố.
"Thẩm tham mưu, đã trễ thế này vẫn tới thẩm tra sao?" Thiếu Tá quản lý kho hàng cười nói.
Tuy rằng Thẩm Tinh rất đẹp, nhưng hắn cũng không có bất kỳ ý muốn không an phận nào. Vị này chính là muội muội ruột của Quân đoàn trưởng, địa vị cực cao. Trong quân đoàn không khác gì được dát vàng, nghe nói rất nhanh sẽ được triệu tập về trụ sở quân đội để phân phối lại.
"Ân, xem một chút." Thẩm Tinh sắc mặt không chút thay đổi nhẹ gật đầu.
"Được, mở cửa."
Thương khố quan trọng như cất trữ Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo đều cần 3 chìa khoá và mật mã chuyên biệt để mở cửa. Hai vị Thượng Uý cầm chìa khoá được Thiếu Tá gọi tới, thêm mật mã chuyên biệt và quét võng mạc của Thẩm Tinh, sau đó cửa thương khố mới từ từ mở ra.
Thương khố chứa quá nhiều Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo bản thân đã có một luồng khí khắc nghiệt vô hình. Tuy rằng không có Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo chiến
lược thực sự ở đây, nhưng giá trị của nó cũng rất lớn. Đây là một trong các thương khố quan trọng nhất của Bắc Hải Quân Đoàn.
Đi vào bên trong, cảm giác quen thuộc trong mộng cảnh tự nhiên sinh ra. Bởi vì mỗi ngày đều mơ tới nơi này, cảm giác quen thuộc của nàng tự nhiên cũng đặc biệt mạnh mẽ.
Đi vào trong thương khố, Thẩm Tinh có chút thất thần nhìn xung quanh. Đột nhiên, nàng theo bản năng dừng bước, "Nơi này hẳn là có 4 miếng Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo cấp 5, tại sao lại không thấy? Lấy sổ ghi chép kho cho ta xem một chút."
Nơi nàng dừng lại tình cờ là một cái kệ, phía trên đạn pháo được xếp gọn gàng. Nhưng trong trí nhớ của Thẩm Tinh, nơi này hẳn là có 4 miếng Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo mới đúng. Bởi vì nàng nhớ rõ trong mộng cảnh, tên hỗn đản kia sau khi bắt nàng thì đã đem nàng trốn ở đây một hồi, vì vậy nàng nhớ rất rõ.
Tuy nhiên, sau khi nói ra những lời này, nàng lập tức đã hối hận. Đó dù sao cũng chỉ là mộng cảnh a! Mình vậy mà xem cảnh trong mộng thành hiện thực, thực sự là ...
Nhưng bên cạnh lại không có tiếng trả lời, Thẩm Tinh theo bản năng quay người nhìn về phía vị Thiếu Tá phụ trách thương khố, lại thấy trong mắt hắn lóe lên vẻ khϊếp sợ.
Nàng sao lại biết rõ nơi này có 4 miếng Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo cấp 5? Điều này là không thể! Lần trước nàng tới nơi này là chuyện mấy tháng trước rồi.
Quy định lưu trữ Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo phi thường nghiêm ngặt, dựa theo loại và cấp độ của chúng, vì vậy không thể tuỳ tiện thay đổi vị trí, trừ phi là mang đi bảo dưỡng.
"Ta đang hỏi ngươi đấy." Thẩm Tinh thông minh cỡ nào, lập tức nhận ra vấn đề, nhanh chóng truy vấn, thanh âm cũng trở nên nghiêm nghị.
Vị Thiếu Tá kia vội vàng cười làm lành nói: "Đạn pháo được lấy đi bảo dưỡng rồi, biên bản xuất kho ngài đợi một chút, ta đi lấy ngay."
Thẩm Tinh nói: "Lập tức lấy cho ta."
Thiếu Tá vội vàng gật đầu, "Ngài chờ một chút, ta đi ngay." Vừa nói, hắn xoay người liếc hai vị Thượng Uý dưới quyền một cái.
Ba người cùng nhau bước nhanh ra ngoài.
"Sao lại cùng đi, để một người đi là được rồi." Thẩm Tinh quát.
"Được." Thiếu Tá dừng bước lại, khi hắn xoay người lại thì đột nhiên hào quang lóe lên. Thẩm Tinh chỉ cảm thấy toàn thân run lên, cảm giác tê dại mãnh liệt trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, cơ thể nàng từ từ gục xuống.
Nàng mở to mắt nhìn, không thể tin đó là sự thật.
Người có thể trở thành chủ quản thương khố Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo chắc chắn phải trải qua một cuộc thẩm tra nghiêm ngặt, nhưng không hề nghi ngờ, vị trước mắt này có vấn đề. Không chỉ là hắn, ngay cả hai vị dưới quyền cũng như thế.
Sắc mặt Thiếu Tá có chút dữ tợn, nhanh bước đến trước mặt Thẩm Tinh, giật lấy máy truyền tin trước ngực nàng. Bởi vì dùng nhiều lực nên hắn ta thậm chí còn kéo đứt hai cúc áo trên cùng trên bộ đồng phục của Thẩm Tinh.
Cúc áo rơi xuống để lộ một mảnh tuyết trắng trước ngực Thẩm Tinh, nhưng lúc này toàn thân nàng vô lực nên không thể kêu lên được.
Hô hấp của chủ quản thương khố rõ ràng có chút dồn dập, "Vì sao ngươi lại có thể nhớ rõ như vậy? Dù là ta cũng không thể ghi nhớ trên từng kệ có bao nhiêu đạn pháo?"
Thẩm Tinh không cách nào nói chuyện được, chỉ dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn hắn.
Chủ quản thương khố chán nản nói: "Ta cũng không muốn như vậy, ta biết rõ đầu cơ trục lợi Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo là tội nghiêm trọng cỡ nào. Nhưng ta không thể không làm như vậy, người nhà của ta bị bọn họ bắt đi, con của ta còn ở trong tay bọn họ. Ta không có cách nào, thật sự không có cách nào khác. Ta nhất định phải rời đi. Thẩm tham mưu, muốn trách, thì trách chính ngươi a. Ai bảo ngươi xen vào việc của người khác. Ta sẽ mang ngươi cùng đi. Ngươi là muội muội của tướng quân, chắc hẳn rất có giá trị với bọn họ, vậy có thể mang đến cho ta càng nhiều lợi ích. Các ngươi nâng Thẩm tham mưu dậy, chúng ta lập tức đi ngay. May mắn bây giờ là buổi tối, nhanh đi thông báo cho bọn họ biết chúng ta chạy trốn, để bọn chúng chuẩn bị thật tốt. Chúng ta lập tức rời đi ngay."