Đường Vũ Lân sau khi ném Hoàng Kim Long Thương ra ngoài thì lập tức thúc giục Kim Long Phi Tường, trực tiếp đi đến bên cạnh khô lâu, tay phải vung ra.
Năm đạo nhận mang màu ám kim dài đến bảy mét chợt lóe lên rồi biến mất, hung hăng chém vào đầu khô lâu từ mặt bên. Tiếng cọ xát chói tai và âm thanh vỡ vụn vang lên. Trong nhất thời, lục quang bay tán loạn, vô số quang diễm bắn ra.
Đường Vũ Lân đan chéo hai tay che trước người, vầng sáng màu vàng ôm trọn lấy thân thể, lộn một vòng rồi rơi xuống đất. Đồng thời tay phải vung ra một chiêu, một đạo kim mang bay về, rơi vào tay hắn, chính là Hoàng Kim Long Thương vừa lập công.
Đừng nói là Hoàng Nhất, Hoàng Nhị, Hoàng Tứ, ngay cả Tử Nhất lúc này cũng nhìn đến ngây người.
Đường Vũ Lân từ khi bộc phát đến chém nát khô lâu kia chỉ mất thời gian mấy lần hô hấp mà thôi. Khô lâu mang đến cho bọn họ phiền toái cực lớn cứ như vậy mà vỡ tan, thật là không thể tin được.
"Đi mau!" Đường Vũ Lân hét lớn một tiếng, đánh thức mọi người. Tất cả đều vội vàng cùng hắn chạy ra khỏi khu vực nhà máy.
Nói cũng kỳ lạ, khi rời khỏi khu vực nhà máy thì áp lực kinh khủng kia lập tức biến mất. Phía sau cũng không có địch nhân truy đuổi.
Tử Nhất hất lên tay, xe tác chiến Đường Môn bắn ra. Hắn nhảy lên xe đầu tiên, mọi người cũng lần lượt chui vào xe. Chân ga đạt đến cực hạn trong chớp mắt, bọn họ phóng nhanh như tia chớp về phía con đường ban đầu.
--------------------
Trong nhà máy.
Một thân ảnh lặng yên nổi lên ở phía xa, nhìn qua là một người trung niên hơn 40 tuổi, trên người có bảy hồn hoàn 2 vàng, 2 tím và 3 đen. Tay phải cầm một thanh pháp trượng màu đen, trên pháp trượng có một quang cầu được tạo thành từ làn sương màu xanh lá.
Lúc này, sắc mặt của hắn hết sức khó coi.
"Vậy mà phá được Phệ Ma Khô Lâu của ta. Chỉ sợ người Đường Môn rất nhanh sẽ tới, không quản nhiều như vậy, lập tức thu thập tất cả các oan hồn có thể thu thập, chúng ta rời đi ngay lập tức."
"Vâng!" Xung quanh bay lên một mảng lớn khô lâu dày đặc, mỗi khô lâu đều lóe lên hoả diễm màu xanh lá trong mắt, chỉ là chúng nhỏ hơn nhiều khô lâu đầu tiên, bọn họ nhanh chóng bay về tứ phía.
--------------------
Xe tác chiến Đường Môn chạy với tốc độ cao, Đấu Khải trên người mọi người lóe lên rồi dần thu hồi vào trong cơ thể.
Hoàng Tứ ngạc nhiên nhìn Đường Vũ Lân, "Hoàng Tam, ngươi đã làm thế nào? Vừa rồi thật sự quá soái, vậy mà trực tiếp làm nổ khô lâu kia. Trời ạ! Ngươi quá tuyệt vời!"
Đường Vũ Lân nói: "Không phải ta lợi hại, là khô lâu kia không có mạnh mẽ như các ngươi tưởng tượng thôi."
Lúc này Tử Nhất mới hoàn thành báo cáo với tổng bộ. Sau khi rời khỏi khu vực nhà máy thì thông tin lập tức trở về bình thường. Nghe Đường Vũ Lân nói, hắn không khỏi quay đầu, hỏi Đường Vũ Lân: "Nói nghe một chút, tình huống là như thế nào?"
Đường Vũ Lân nói: "Khi những tiếng khóc kia xuất hiện, chúng ta đều không phát hiện bất kỳ tung tích nào của kẻ địch, điều này có nghĩa là tiếng khóc kia không phải do sinh mệnh thể phát ra. Trước đây không lâu ta có gặp một ít tình huống kỳ lạ. Vì vậy ta mạnh dạn suy đoán, những tiếng khóc kia đến từ oán linh, là oán linh ở trong nhà máy."
"Căn cứ theo nhiệm vụ của chúng ta, mục tiêu lần này là nhà máy đã từng xảy ra sự cố, rò rỉ chất độc có hại nên hẳn đã chết rất nhiều người. Như vậy, những người chết oan uổng này có thể trở thành oán linh. Những oán linh này vốn phải tự nhiên biến mất, nhưng nếu chúng bị người có tâm để ý thì có thể sẽ tồn tại lâu hơn. Ví dụ như Tà Hồn Sư."
"Bởi vậy, khi chúng ta không tìm ra nguồn phát ra tiếng khóc, ta lớn mật đoán đó là oán linh từ những người đã chết trong nhà máy. Ảo cảnh phía sau hẳn cũng là do những oán linh đó dẫn ra."
"Khống chế oán linh hiển nhiên là cần Tinh Thần Lực, hơn nữa cần Tinh Thần Lực rất khổng lồ. Địch nhân không biết ở nơi nào, muốn thoát khỏi vòng vây thì đầu tiên phải giải quyết khống chế của địch nhân với oán linh. Vì vậy ta dùng hồn kỹ âm thanh kia, trong tiếng gầm thét, chấn nhϊếp kép sóng âm và tinh thần quả thực khiến oán linh bị mất khống chế trong thời gian ngắn, nên chúng ta mới có thể lao ra ngoài. Còn cái khô lâu kia, bản thân
nó có lực công kích mạnh, nhưng lúc ấy ta chú ý tới phía dưới nó có rất nhiều vầng sáng hội tụ tới, rất tương tự với oán khí khiến chúng ta sợ hãi trước đó. Vì vậy ta đoán nguồn năng lượng của khô lâu to lớn kia chính là oán linh trong nhà máy. Nếu suy đoán của ta chính xác thì địch nhân ẩn trong bóng tối rất có thể không mạnh mẽ như chúng ta tưởng tượng. Hắn chỉ mượn oán linh trong nhà máy nên mới có thể mạnh mẽ như vậy."
Nói đến đây, Đường Vũ Lân dừng lại một chút, "Nếu bản thân không mạnh mẽ thì khô lâu hắn phóng thích ra rất có thể khuyết thiếu về phòng ngự. Ta dùng điểm này để tấn công, đầu tiên là làm gián đoạn oán linh, sau đó thì tiêu diệt. Chờ chúng ta ra ngoài mà không có truy binh xuất hiện thì sẽ nghiệm chứng suy đoán của ta. Địch nhân trong tối không có mạnh mẽ thì ở ngoài nhà máy, hắn chưa chắc đã là đối thủ của chúng ta."
Nghe Đường Vũ Lân phân tích, trong xe đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Thật lâu sau, Tử Nhất mới chậm rãi nói: "Ngươi thật sự vào cùng một nhà máy với chúng ta?" Khi nói ra những lời này, trong thanh âm của hắn có chút đắng chát.
Hắn mới là đội trưởng hành động lần này, nhưng khi đối mặt với nguy hiểm, hắn không phát hiện ra mục đích thực sự và tình hình lúc ấy. Nếu không phải Đường Vũ Lân phán đoán chính xác, ở thời khắc mấu chốt ngăn cơn sóng dữ thì bọn họ rất có thể đã mắc kẹt ở trong đó.
Hoàng Nhất, Hoàng Nhị, Hoàng Tứ cũng nhìn Đường Vũ Lân như quái vật.
Sức chiến đấu là một mặt, năng lực phân tích này thật sự rất đáng sợ.
Đường Vũ Lân gãi đầu, nhưng trong lòng lại thấy không đúng. Hắn thấy những thứ này rất bình thường a! Vì sao mấy đồng đội này lại giật mình như vậy?
Hắn đương nhiên không biết, trải qua đặc huấn Ma Quỷ Đảo, hắn đã hoàn toàn không giống trước. Dù là quan sát, năng lực ứng biến, thái độ quả quyết, ... đều vượt xa người thường, dù là Đấu giả Đường Môn cũng vậy. Vô tình để lộ ra ngoài cũng đủ khiến người xung quanh kinh ngạc.
Xe tác chiến Đường Môn sau khi đến nội thành thì dừng lại, chờ viện quân xuất hiện. Không lâu sau, hai vị Hắc cấp Đấu giả đã yên lặng xuất hiện.
Bọn họ trao đổi đơn giản với Tử Nhất, Tử Nhất nói lại phán đoán của Đường Vũ Lân. Hắn không có đoạt công, hoàn toàn trung thực nói lại tình huống lúc đó.
Hai vị Hắc cấp Đấu giả khen ngợi Đường Vũ Lân rồi lập tức biến mất trong bóng đêm.
"Chúng ta làm gì bây giờ? Tử Nhất." Hoàng Nhất hỏi Tử Nhất.
Tử Nhất nói: "Đợi ở đây đi, sau khi có kết quả thì trở về. Đồng thời xác định xem chúng ta có hoàn thành nhiệm vụ hay không. Mọi người nếu mệt thì lên xe nghỉ ngơi một chút, ta chịu trách nhiệm gác đêm."
Trong khi khϊếp sợ vì năng lực của Đường Vũ Lân, trong lòng hắn cũng đầy áy náy. Nếu không phải Đường Vũ Lân ngăn cơn sóng dữ, chỉ sợ lần này bọn họ sẽ tổn thất nhiều hơn, hơn nữa rất có thể là toàn quân bị diệt. Nếu như vậy, với tư cách đội trưởng, hắn thật đáng trách.
Đường Vũ Lân đến bên cạnh Tử Nhất muốn nói gì đó, nhưng Tử Nhất lại lắc đầu, "Không có việc gì, không cần an ủi ta. Ta rất may mắn vì có đồng đội như ngươi. Đồng thời ta cũng nhận ra khi đối phó với Tà Hồn Sư, chúng ta còn nhiều thiếu sót. Sau khi trở về, ta sẽ cố gắng lấp đầy những thiếu sót này."
Đường Vũ Lân dựng ngón cái với hắn, không hổ là Đấu giả!
Có nhiều nguyên nhân để trong tình huống hôm nay, Tử Nhất không có phản ứng lý tưởng. Một là quá đột ngột, hai là hắn không đủ hiểu Tà Hồn Sư. Hơn nữa, bản thân hắn chưa đủ tỉnh táo. Ngoài ra còn thiếu kinh nghiệm chiến đấu với Tà Hồn Sư.