Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Thánh Linh chữa khỏi


trước sau

Mục Dã nhìn thấy hắn cũng rất kích động, loé người lên đã đến trước mặt Đường Vũ Lân, ôm chầm lấy hắn.

"Thật tốt quá, ta còn tưởng đệ tử ưu tú nghìn năm có một của Bản Thể Tông cứ như vậy mà chết. Thật may, ngươi vẫn còn sống."

Ngoại trừ Nhã Lỵ và Cổ Nguyệt mất trí nhớ, những người khác đều biết Mục Dã, bọn họ nhanh chóng tiến đến hành lễ.

"Được rồi, vào nhà rồi nói sau."

Ngôi nhà đá này, dù nhìn ảnh vệ tinh cũng sẽ bị bỏ qua vì nó quá giống với ngọn núi xung quanh. Nhưng khi bước vào trong, bọn họ nhận ra đó là một thế giới khác.

Phía sau nhà đá trực tiếp đi vào trong núi, bên trong có không gian khá lớn. Ở đây có hơn mười hồn sư có tu vi không kém, từ đặc thù trên người họ có thể thấy đều là hồn sư Bản Thể Tông.

"Lão sư, sư bá của ta bây giờ như thế nào?" Đường Vũ Lân hỏi.


Mục Dã nói: "Tình huống coi như ổn định, nhưng không có dấu hiệu chuyển biến tốt. Ra tay là một tên Tà Hồn Sư tiếp cận Cực Hạn Đấu La. Nếu không phải sư bá ngươi có một thân Tứ tự Đấu Khải thì chỉ sợ hắn đã chết rồi. Đi thôi, chúng ta đi xem."

Đường Vũ Lân chuyển sang Thánh Linh Đấu La, "Nhã Lỵ a di, ngài ..."

Đây là xưng hô Nhã Lỵ muốn bọn họ gọi, thay vì gọi là miện hạ.

"Ừ." Nhã Lỵ nhẹ gật đầu.

Mục Dã nhìn nàng một cái, thấy sắc mặt của Nhã Lỵ thì trong lòng thầm than, cũng không nói gì, đi đầu dẫn đường.

Nơi Chấn Hoa dưỡng thương ở sâu trong núi. Hắn nằm yên lặng trên giường đá, hai mắt vàng vọt, sắc mặt trắng xám, trên mặt có một tầng hào quang màu xanh lá làm cả gian phòng trông thật u ám.

Mục Dã trầm giọng nói: "Đến cấp độ Tứ tự Đấu Khải, bản thân nó đã có linh tính nhất định, nói là cơ thể thứ hai của hồn sư cũng không quá. Hiện tại tình huống của Chấn Hoa là Đấu Khải của hắn giúp hắn phong bế những khu vực trọng yếu của cơ thể, miễn cưỡng ngăn lại ác linh xâm nhập. Nhưng những ác linh này rất cường đại, ta đã thử nhiều biện pháp, suýt chút nữa đã bị bọn nó xâm nhập vào người nên ta không thể không dừng lại. Với uy năng Tứ tự Đấu Khải của hắn, tối đa chỉ có thể duy trì trạng thái cân bằng này. Nhưng để thời gian dài thì ai cũng không nói trước được điều gì."


Nhã Lỵ đi đến bên giường Chấn Hoa, nhìn thấy khí lưu màu xanh lá trên người hắn thì ánh mắt nàng cuối cùng cũng có chút thần thái. Từng vòng hồn hoàn từ dưới chân bay lên. Theo khí tức thần thánh trên người dần tăng cường, khí tức âm u trong phòng đã tiêu tán đi nhiều.

Võ hồn phóng thích, thân thể nàng dường như được nuôi dưỡng, bộ dạng khô héo khôi phục dung nhan tuyệt sắc, Mục Dã đứng bên cạnh nhìn đến ngẩn ngơ.

Hào quang hồn hoàn lấp lánh, trên người Nhã Lỵ tản ra bạch quang nhu hoà, bao trùm trên người Chấn Hoa. Bạch quang này giống như tơ sợi chui vào người Chấn Hoa, sau đó trên người hắn bắt đầu xuất hiện một vòng xoáy màu trắng.

Khí lưu màu xanh lá trên người hắn vốn rất ngoan cố lại bị vòng xoáy màu trắng hút ra, lặng yên biến mất trong bạch quang.

Tiếng hét thê lương bắt đầu xuất hiện, thật giống một đám oán linh đang gào thét, nhưng trước mặt vòng xoáy màu trắng, những tiếng thét này ngày càng yếu bớt.


Một đoàn quang cầu màu xanh lá bị hút ra khỏi người Chấn Hoa, bị nghiền nát rồi biến mất trong vòng xoáy màu trắng. Sắc mặt Chấn Hoa cũng dần chuyển biến tốt đẹp.

Mục Dã kỳ lạ nhìn Nhã Lỵ trị liệu, trong lòng không khỏi khϊếp sợ. Từ dao động khí tức trên người Nhã Lỵ, hắn có thể cảm giác được đây là một hồn sư cấp độ Siêu Cấp Đấu La. Hơn nữa, Nhã Lỵ không phải là Siêu Cấp Đấu La bình thường, mà là Siêu Cấp Đấu La Hệ Trị Liệu.

Điều này có nghĩa là gì? Ít nhất trong ấn tượng của hắn, hắn chưa bao giờ thấy hồn sư Hệ Trị Liệu cấp độ này.

Hệ Trị Liệu muốn tu luyện đến Phong Hào Đấu La không biết khó khăn đến cỡ nào, đừng nói chi là Siêu Cấp Đấu La.

Huống chi cấp bậc hồn hoàn trên người Thánh Linh Đấu La Nhã Lỵ không hề kém, có hai hồn hoàn màu đỏ, còn lại đều là màu đen. Cho dù chính Mục Dã cũng không có cấp độ hồn hoàn như thế.
Vị này nhất định có địa vị không thấp
ở Học Viện Sử Lai Khắc?

Khi quang cầu xanh lá cuối cùng bị hút ra, ánh mắt Nhã Lỵ trở nên ngưng trọng hơn. Đúng lúc này, một tầng quang mang màu vàng toả ra từ người nàng. Đầu tiên là đôi cánh lớn màu vàng giãn ra sau lưng, ngay sau đó, áo giáp màu vàng bắt đầu hiện lên, nhanh chóng bao phủ toàn thân.

Một quang hoàn màu vàng xuất hiện dưới chân nàng, trong quang hoàn màu vàng kia, tất cả đều là hoa văn có hình dạng như những chiếc lông vũ màu vàng. Khi nó xuất hiện, toàn bộ gian phòng được chiếu sáng thành màu vàng, sự u ám trước đó bị quét sạch, đồng thời bên trong tràn ngập khí tức thần thánh.

Tiếng thánh ca rõ to vang lên, tiếng ca vang vọng rất êm tai. Ở đây, mỗi người đều có cảm giác tinh thần được tẩy rửa.

Trên đầu Nhã Lỵ có một chiếc vương miện, trên đỉnh vương miện có ba tiểu thiên sứ đang nhảy múa uyển chuyển. Tay phải nâng lên, một thanh quyền trượng màu vàng rơi vào tay. Khí tức toàn thân trong chớp mắt tăng lên đến mức Mục Dã cũng phải ngẩng đầu lên nhìn.
"Tứ tự Đấu Khải!"

Mọi người ở đây là lần đầu tiên nhìn thấy Thánh Linh Đấu La toàn lực phóng thích Đấu Khải và võ hồn. Khí tức của nàng tuy cường đại, nhưng không hề có lực áp nào, ngược lại còn khiến mỗi người có cảm giác linh hồn thăng hoa.

Quyền trượng chỉ lên người Chấn Hoa, lập tức, da của hắn chuyển sang màu tím. Sau đó những thứ màu tím này bắt đầu tuôn ra, hoá thành một khô lâu cực lớn trong không khí, hướng về phía Nhã Lỵ gào thét.

Đôi mắt Nhã Lỵ biến thành màu vàng thần thánh, đôi mắt nàng đầy lạnh lùng và phẫn nộ, "Thánh Linh!"

Một đạo kim quang sáng chói từ đỉnh quyền trượng bắn ra, tử quang trên khô lâu màu tím phóng lớn, nhưng nó chỉ duy trì trong chốc lát liền bị phá vỡ và thanh tẩy trong thánh quang.

Nhưng một ý nghĩ đầy tà ác cũng vang lên trong gian phòng, "Thánh Linh chưa chết?"
Kim quang thu liễm, Tứ tự Đấu Khải trên người Nhã Lỵ cũng thu lại vào trong cơ thể, khí tức cường thế toàn thân cũng biến mất, nhưng kỳ lạ là, mái tóc xám của nàng đã biến thành màu đen, dung mạo khôi phục hoàn mỹ. Sinh mệnh lực tiêu hao lúc trước dường như đã tự chữa lành khi nàng phóng thích võ hồn.

Trên thực tế, đến cấp độ của Nhã Lỵ, khi nàng phóng thích Tứ tự Đấu Khải của mình thì tu vi đã đạt đến cấp độ Cực Hạn Đấu La. Với tu vi của nàng, muốn chết cũng không dễ, huống chi là tiêu hao sinh mệnh lực.

Sắc mặt Chấn Hoa đã khôi phục bình thường, hơn nữa dần trở nên hồng hào, tất cả khí tức âm u đều biến mất.

Mục Dã khϊếp sợ nhìn Nhã Lỵ, lại nhìn Chấn Hoa, sau đó nghiêm nghị nói: "Đa tạ miện hạ."

Nhã Lỵ chỉ khẽ lắc đầu, sau đó đi sang một bên, ánh mắt lại trở nên ngây dại, giống như cái xác không hồn.
Ngay khi đám người Đường Vũ Lân nghĩ rằng Chấn Hoa sẽ cần một thời gian mới khôi phục thì vị Thần Tượng nằm trên giường đá kia đã thở dài một hơi, chậm rãi mở mắt ra.

Không thể phủ nhận, ở phương diện trị liệu, Thánh Linh Đấu La tuyệt đối là đệ nhất đương thời.

Chấn Hoa ngồi dậy, nhìn mình một chút, lại nhìn Đường Vũ Lân và Mục Dã ở bên cạnh, "Ta không sao chứ? Ác linh kia ..."

Mới nói đến đây, hắn liền nhìn thấy Thánh Linh Đấu La, vội vàng xuống giường, cung kính nói: "Thánh Linh miện hạ!"

Nhã Lỵ chỉ nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu, cũng không nói gì.

Chấn Hoa bình tĩnh lại, hắn biết rõ mình có thể tỉnh lại chắc chắn là do vị trước mặt này ra tay, nhưng từ thần sắc của Nhã Lỵ cũng có thể nhìn ra được, vị này đã chịu đả kích cực lớn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện