Long Vương Truyền Thuyết

Ta Có Thể Từ Bỏ!


trước sau

Nguyên Ân Dạ Huy khựng lại, đây quả thật là đang uy hiếp nàng. Năm thứ hai bọn họ, học viên có thiên phú dị bẩm không ít, nhưng so với năm nhất khóa này, ở phương diện thực lực tổng hợp quả thực là có khoảng cách.

Vốn nàng vẫn còn có chút niềm tin tất thắng Đường Vũ Lân, nhưng sau khi xem một trận chiến hôm đó Đường Vũ Lân đối mặt với nhóm của Vũ Ti Đóa, nàng hiện tại cũng không nắm chắc. Tốc độ trưởng thành của Đường Vũ Lân thực sự là quá nhanh.

Nhìn thấy nàng trầm mặc, Đường Vũ Lân nói: "Ta nói biện pháp của ta. Nếu như cân nhắc đến độ khả thi để giành chiến thắng. Ba trận đấu đơn, bên phía chúng ta hẳn là nên cử ra ngươi, Diệp Tinh Lan và Vũ Ti Đóa. Trận đấu đôi, ta và Cổ Nguyệt sẽ tham gia, phối hợp của hai chúng ta là ăn ý nhất, còn có Võ Hồn Dung Hợp Kỹ. Điểm này ngươi không có cách nào phủ nhận chứ? Trận đoàn chiến 7 đấu 7, chúng ta bên này hẳn là sẽ xuất chiến 5 người: ta, Cổ Nguyệt, Diệp Tinh Lan, Tạ Giải, Hứa Tiểu Ngôn. Các ngươi bên kia, ngươi và Nhạc Chính Vũ. Như vậy mới có thể bảo đảm sức chiến đấu mạnh nhất."

"Nói cách khác, một chọi một, các ngươi đấu một trận, trận đấu đôi để cho chúng ta, trận đấu bảy chúng ta năm người, các ngươi hai."

"Không được!" Nguyên Ân Dạ Huy hầu như là không chút do dự liền từ chối, "Đùa gì thế? Chúng ta là lớp năm hai, nếu cứ như vậy, ta biết ăn nói với các bạn học cùng lớp của mình thế nào đây?"

Đường Vũ Lân nói: "Nguyên Ân, nói thẳng ra, phân bố theo thực lực sẽ là như vậy!" Ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn Nguyên Ân Dạ Huy, khí tức đột nhiên trở nên hung hăng.

Hô hấp của Nguyên Ân Dạ Huy trở nên hơi gấp gáp, sau khi trầm mặc một lúc, mới trả lời: "Được, ta thừa nhận ngươi nói đúng! Thực lực của các ngươi, xác thực về mặt tổng hợp còn mạnh hơn. Nhưng ngươi dám nói ngươi như vậy không có chút tư tâm nào sao? Năng lực của người khác ta có thể thừa nhận. Nhưng trong đoàn chiến, tại sao lại là Tạ Giải, mà không phải là Vũ Ti Đóa? Thực lực cá nhân của Vũ Ti Đóa khẳng định mạnh hơn Tạ Giải. Tạ Giải bất quá chỉ là Tam Hoàn Mẫn Công Hệ Hồn Sư, tác dụng ở bên trong thực chiến có thể vượt qua Vũ Ti Đóa?"

Đường Vũ Lân sửng sốt một chút, không nghĩ tới nàng sẽ đâm chọt chuyện của Tạ Giải, khẽ nhíu mày, "Tại sao lại không thể? Tạ Giải cũng là Song Sinh Võ Hồn. Có phải là ngươi cố hết sức quên điểm này hay không? Hơn nữa, Tạ Giải là đồng đội của ta, về phần phối hợp, chúng ta khẳng định là ăn ý hơn."

Nguyên Ân Dạ Huy chau mày, "Chuyện này ta phải suy tính một chút."

Đúng vào lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra, một người từ bên ngoài đi vào.

"Ta có thể từ bỏ tiêu chuẩn!" Một thanh âm có chút lạnh như băng vang lên. Đường Vũ Lân và Nguyên Ân Dạ Huy đồng thời nhìn ra cửa. Đứng ở nơi cửa, còn không phải là Tạ Giải sắc mặt lúc này có chút tái nhợt sao?

Nói xong câu đó, Tạ Giải xoay người rời đi.

"Tạ Giải!" Đường Vũ Lân vội vàng đuổi theo.

Nguyên Ân Dạ Huy nhìn nhân ảnh bọn họ rời đi, đột nhiên ngây người, hắn đã nghe rồi sao? Hắn nghe được những lời mình mới nói về hắn?

Hắn nhất định sẽ bị tổn thương rất nhiều phải không? Tại sao mình lại phải nói như vậy? Mình…

Trong lúc nhất thời, nàng đột nhiên phát hiện ra, trái tim của chính mình có chút bàng hoàng.

Tạ Giải không hề trở về phòng, mà lại đi thẳng ra khỏi khu túc xá. Đường Vũ Lân từ phía sau đuổi theo, bắt lấy bờ vai của hắn.

"Tạ Giải!"

Tạ Giải dừng bước lại, khí tức toàn thân hắn đều có chút lạnh lẽo, "Ta không có chuyện gì! Vũ Lân, ta cần yên tĩnh!"

Đường Vũ Lân ôm bờ vai của hắn, "Không nên bị ý nghĩ của người khác làm ảnh hưởng đến mình. Nỗ lực của ngươi, mọi người đều nhìn thấy. Ngươi là đồng đội của ta, ta tin tưởng vào thực lực của ngươi. Càng là khi người khác nghi ngờ mình, chúng ta càng phải mạnh mẽ đánh trả! Dùng thực lực của mình để trả lời rằng, ngươi là Mẫn Công Hệ mạnh nhất!"

Tạ Giải quay đầu nhìn về phía Đường Vũ Lân, nhìn sự chân thành trong con ngươi của hắn, sắc mặt thoáng hòa hoãn lại mấy phần, đột nhiên tung một quyền nện ở trên nhánh cây khô bên cạnh, "Ta không hiểu được, tại sao nàng lại vẫn đối xử với ta như vậy? Mỗi ngày ta đều tu luyện khổ cực như vậy, nhưng vẫn đều tới sớm, quét dọn sạch sẽ trước cửa cho nàng, giúp nàng múc nước, lau cửa kính. Chỉ cần là nàng cần, ta đều sẽ nỗ lực đi làm. Ta cũng không để ý người khác nhìn ta như thế nào, nhưng nàng thì lại khác. Ta cũng sẽ không bởi vì nàng nói thực lực của ta không tốt mà tức giận, nhưng khiến ta tức giận chính là, ở trong mắt của nàng, không hề có một chỗ trống nào giành cho ta. Đã như vậy, vậy thì thôi đi!"

Nơi ngực của hắn hơi có chút chập trùng, ánh mắt cứ như thể một con dã thú bị thương.

Đường Vũ Lân nói: "Loại chuyện này ngươi chỉ có thể tự mình quyết định. Nhưng có một câu nói ta nhất định phải nói với ngươi, kiên trì chính là thắng lợi! Nếu như ngươi dễ dàng bị đánh bại như vậy, vậy thì, tương lai
khi ngươi lại yêu thích người khác, cũng chưa chắc sẽ thành công. Tuy rằng ta cũng không hiểu lắm về chuyện tình cảm, nhưng dưới cái nhìn của ta, nếu như ta yêu thích một cô gái, sẽ nhất định không dễ dàng thay đổi mục tiêu. Ta vĩnh viễn không muốn tìm một người yêu thương ta, mà nhất định phải tìm một người ta yêu, sau đó làm cho nàng ấy yêu ta."

Tạ Giải liếc hắn một cái, "Lão đại à, ngươi đây là đứng nói chuyện không tự thấy nhột sao? Ngươi bên này có Cổ Nguyệt, bên kia còn có một cô em gái ngoan. Ngươi làm gì có chỗ nào buồn phiền cho được?"

Đường Vũ Lân giơ tay lên gõ đầu hắn một cái, "Đầu ngươi toàn là những thứ đen tối này, có thời gian như vậy không bằng để dành cố gắng tu luyện. Chúng ta sắp tròn 15 tuổi rồi đấy! Thời gian không chờ ta! Trước khi đậu vào Nội viện, ta cũng sẽ không cân nhắc đến những thứ này. Nhân lúc còn trẻ tuổi mà nỗ lực, mới là con đường chính đạo."

Tạ Giải cũng nở nụ cười, "Cố gắng học tập, mỗi ngày đều hướng lên trên, đúng không?"

Đường Vũ Lân mỉm cười nói: "Rất nhiều lúc, lời nói càng đơn giản, lại càng tràn ngập chân lý. Thế nào? Đã nghĩ thông suốt?"

Tạ Giải nhún nhún vai, "Con người của ta là vậy, càng bị đè nén lại càng kiên cường. Ngươi nói đúng, người khác nghi vấn thực lực của chúng ta, vẫn là nên dùng thực lực của chính mình chứng minh cho họ xem, ta sẽ không dễ dàng từ bỏ!"

"Đúng, đây là một đức tính tốt đẹp!" Đường Vũ Lân chân thành gật gật đầu.

Tạ Giải vui mừng nói: "Ngươi cũng cảm thấy như vậy?"

Đường Vũ Lân cười nói: "Đúng đấy! Dùng ba chữ đơn giản nhất để giải thích, chính là, da-mặt-dày."

"Ngươi…"

"Được rồi, ta đi khu tu luyện chuyên dụng đây! Ngươi đi không?" Đường Vũ Lân hỏi Tạ Giải.

Tạ Giải lắc đầu một cái, "Không đi, tốc độ tu luyện hồn lực của ta không chậm. Những người có Song Sinh Võ Hồn như chúng ta có ưu thế rất lớn này. À, đúng rồi, ta có nói với ngươi chưa nhỉ, ta đã đạt đến cấp 40 rồi?"

Đường Vũ Lân vẻ mặt cứng đờ, "Ngươi cũng đã lên cấp 40?"

Bên trong số các bạn bè, hắn chỉ biết Cổ Nguyệt hẳn là đã gần đạt đến cấp 40, Từ Lạp Trí hẳn là cũng cách biệt không xa, không nghĩ tới Tạ Giải cũng đã là cấp 40 rồi. Trong số những người còn lại, cũng chỉ có hắn và Hứa Tiểu Ngôn vẫn còn có khoảng cách khá chênh lệch mới đến cấp 40 mà thôi. Chuyện này thực sự là làm cho người ta có chút buồn bực! Hắn mỗi ngày đều sử dụng khu tu luyện hồn lực chuyên dụng đấy, vậy mà khoảng cách đến cấp 40 vẫn xa xa khó với tới.

"Khà khà! Không phải là muốn đánh với lớp năm ba sao? Tứ hoàn là cũng đủ rồi!" Hắn hiện tại đã có hai cái Hồn Linh, vì lẽ đó thời điểm đạt tứ hoàn cũng không cần kiếm thêm Hồn Linh bổ sung. Về điểm này, Cổ Nguyệt cũng là như thế. Vì lẽ đó, một khi đột phá đến cấp 40, cũng mang ý nghĩa, bọn họ đều có đệ tứ hồn kỹ.

Đường Vũ Lân giơ ngón tay cái lên, "Cố lên! Ta cùng tiếp tục nỗ lực hơn!"

Lớp năm hai bên kia, cuối cùng vẫn không đồng ý với kiến nghị của Đường Vũ Lân, Nguyên Ân Dạ Huy tập hợp ý kiến trong lớp và ý kiến của lão sư, ngày hôm sau tìm tới Đường Vũ Lân một lần nữa.

"Đấu sàng lọc đi, như vậy mọi người đều sẽ cảm thấy công bằng. Dùng thực lực nói chuyện!" Nguyên Ân Dạ Huy nói với Đường Vũ Lân.

"Được." Đường Vũ Lân không chút do dự đáp ứng, đối với đồng đội của chính mình, hắn có mười phần tự tin.

Nguyên Ân Dạ Huy nói: "Đấu sàng lọc như thế nào, chúng ta thương lượng một chút!"

Đường Vũ Lân nói: "Nhân tuyển của ba trận đấu đơn, các ngươi có gì dị nghị hay không?"

Nguyên Ân Dạ Huy lắc lắc đầu, "Thực lực cá nhân, trên căn bản là gần như ngươi kiến nghị. Bất quá, ngươi cho rằng Diệp Tinh Lan mạnh hơn ngươi?"

Đường Vũ Lân không chút do dự gật đầu, "Một chọi một, ta đối mặt với nàng, tỷ lệ thắng đại khái nằm ở khoảng 30% đi."

Nơi đáy mắt Nguyên Ân Dạ Huy lóe lên một vẻ kinh ngạc. Nàng vẫn đúng là không biết, ở trong lòng Đường Vũ Lân, niềm tin đối với Diệp Tinh Lan lại sẽ cao như thế. Bất quá, lần giao hữu kia, trong trận thi đấu giao hữu giữa hai lớp, Diệp Tinh Lan lấy sức một người, đứng vững trước các cường giả của lớp năm hai, đúng thật là thực lực phi phàm.

Truyện convert hay : Vô Thượng Đan Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện