Tiên Linh Khuẩn, vua của các loại nấm. Có người nói, nó chỉ có thể sinh ra tại một ít nơi âm dương giao thoa, cực kỳ hiếm thấy. Nó là loài nấm hiếm sinh trưởng trong bùn đất. Một khi từ dưới đất chui lên, nó liền nắm giữ sóng năng lượng tương đương với Thiên Niên Hồn Thú. Mỗi một năm sinh trưởng, sẽ nhiều thêm 1.000 năm tu vi. Mãi đến tận thời điểm sinh trưởng đến vạn năm, sẽ bởi vì nắm giữ năng lượng quá mức khổng lồ mà rơi rụng.
Tiên Linh Khuẩn sẽ không có linh trí, nhưng ngay khi nó được nhổ lên, thành phần dinh dưỡng của nó cấp tốc cô đọng, thể tích thu nhỏ lại. Chỉ có vào lúc này, Tiên Linh Khuẩn mới thật sự là thành phẩm.
Độ hiếm thấy của vật này vượt quá Vạn Niên Hồn Thú, yêu cầu để sinh trưởng và trưởng thành thực sự là quá hà khắc! Nhưng lượng dinh dưỡng của nó cũng đồng dạng kinh người, có công hiệu điều tiết sự cân bằng âm dương của cơ thể. Đơn giản mà nói, sau khi dùng qua Tiên Linh Khuẩn, cân bằng âm dương của cơ thể sẽ trở nên đặc biệt ổn định. Chỗ tốt lớn nhất chính là, khi tu luyện không dễ dàng bị tẩu hỏa nhập ma. Đồng thời còn có thể giúp cho bản thân tăng thêm một phần Tiên Linh Chi Khí. Thời điểm đột phá tất cả bình cảnh, khó khăn sẽ được giảm thiểu.
Món đồ này đã không còn là nguyên liệu nấu ăn, mà là thiên tài địa bảo đấy!
Tiên Linh Khuẩn có màu nâu, ở bên trong nước ấm nở bung ra như chiếc ô. Trong chén của mỗi người đều có một cây Tiên Linh Khuẩn, nhưng thời điểm chén canh được bưng lên, cây Tiên Linh Khuẩn mà đầu bếp đại thúc đặt trong chén của Đường Vũ Lân, rõ ràng lớn hơn nhiều.
Không nghi ngờ chút nào, một chén canh này của Đường Vũ Lân có hàm lượng dinh dưỡng phong phú nhất.
"Sư bá, con đổi với ngài nhé?" Đường Vũ Lân nói với Chấn Hoa.
Chấn Hoa cười ha ha, "Sự hiếu kính của ngươi, sư bá chân thành ghi nhớ. Nhưng đây là đầu bếp thúc thúc của ngươi đưa cho ngươi. Ý tốt của hắn ta không thể cướp, uống nhanh đi. Uống lúc còn nóng. Tiên Linh Khuẩn không chỉ có dinh dưỡng cao, hơn nữa, mùi vị cũng là tuyệt nhất đó nha!"
Đúng là tuyệt nhất!
Một chén canh vào bụng, Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy một loại cảm giác lâng lâng trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, cả người tựa hồ như trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều vậy.
"Phù…!!" Mặt Đường Vũ Lân nhất thời đỏ ửng, vào lúc này chỉ có thể thở ra…
Chấn Hoa cười nói: "Không có chuyện gì, thanh khí tăng lên, trọc khí giảm xuống. Mỗi người đều là như vậy. Ta trước đây từng uống qua, vì lẽ đó không có chuyện gì. Ồ, tiểu cô nương, ngươi trước đây cũng từng ăn qua Tiên Linh Khuẩn?"
Hắn hiếu kỳ nhìn về phía Cổ Nguyệt, Cổ Nguyệt cũng uống canh, lại không bị như Đường Vũ Lân.
"Vâng." Cổ Nguyệt khe khẽ gật đầu.
Ánh mắt Chấn Hoa nhìn Cổ Nguyệt nhất thời ngẩn người. Tiên Linh Khuẩn này không phải là thứ người nào cũng đều có thể ăn được đâu!
Đường Vũ Lân vội vàng giúp Cổ Nguyệt giải thích: "Sư bá, Cổ Nguyệt là người của Truyền Linh Tháp, nàng bái Phó Tháp chủ Truyền Linh Tháp, Thiên Phượng Đấu La làm sư phụ."
Chấn Hoa bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Chẳng trách, nguyên lai ngươi là đệ tử của nàng. Được, rất tốt, ha ha!"
Chấn Hoa đối với Truyền Linh Tháp cũng không có bất kỳ bài xích nào. Là Đoán Tạo Sư, giữ gìn mối quan hệ cùng với các thế lực lớn là điều tất yếu. Trên thực tế, các thế lực lớn đều sẽ chủ động giữ gìn mối quan hệ cùng với ông. Thiên hạ ngày nay, hết thảy Tứ Tự Đấu Khải, chỉ cần là được tạo thành ở hiện tại, hầu như đều có quan hệ cùng với vị Thần Tượng này.
Cổ Nguyệt chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nhưng không mở miệng.
Một chén canh vào bụng, Đường Vũ Lân ngơ ngác phát hiện, với lượng cơm ăn khổng lồ của mình, lại có cảm giác chắc bụng. Đây là lượng chất dinh dưỡng cường đại đến mức nào mới có thể sinh ra cảm giác như vậy chứ?
Thở ra những ngụm trọc khí không phải là chỗ đặc biệt duy nhất. Lúc này hắn chỉ cảm thấy hết thảy lỗ chân lông toàn thân mình đều mở ra, đều nhẹ nhàng hô hấp. Mỗi một lần hô hấp, thân thể của hắn đều sẽ trở nên nhẹ nhàng đi mấy phần. Trọc khí bị bài tiết ra, lượng thanh khí tăng lên nhiều. Quả nhiên là thứ tốt! Thậm chí ngay cả hồn lực của hắn cũng đều tăng lên một ít. Khí tức huyết mạch lực cũng không hề trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng cũng càng thêm thuần túy. Sau khi đột phá đạo phong ấn thứ tư, tinh hoa Kim Long Vương bị hắn hấp thu phần lớn, nhưng vẫn có một ít lưu lại ở bên trong cơ thể. Lúc này chịu tác dụng của Tiên Linh Khuẩn ảnh hưởng, tốc độ hấp thu được gia tốc, hòa tan đi. Có thể coi như là khí huyết đại thành sau lần đột phá phong ấn thứ 4.
Dựa vào ăn cơm để tăng cường tu vi, quả thật là một chuyện rất tuyệt vời!
Trong lòng Đường Vũ Lân tràn ngập chờ mong, từng món sơn hào hải vị không ngừng được bưng lên. Tính cả Tiên Linh Khuẩn Thang, tổng cộng chỉ có 8 loại món ăn, phân lượng của mỗi một món cũng không coi là nhiều, nhưng đều cực kỳ tinh xảo. Nhưng vậy cũng đã đủ rồi, không có món nào không làm từ thiên tài địa bảo cả! Không chỉ là mùi vị thơm ngon, hơn nữa năng lượng ẩn chứa bên trong quá mức cường hãn. Ăn một bữa cơm, Đường Vũ Lân
có cảm giác no đến mức không thở nổi. Khí huyết trong cơ thể sôi trào, toàn thân hắn đỏ ửng lên, mồ hôi túa ra. Tình huống như thế, lần đầu tiên xuất hiện kể từ khi hắn bắt đầu ăn nhiều cho tới nay.
Dùng bốn chữ đơn giản nhất để hình dung tình trạng của hắn hiện nay, chính là, quá thừa dinh dưỡng!
Đường Vũ Lân cảm giác được rõ ràng, tối hôm nay không cần ăn cơm nữa, chỉ cần tiếp tục tiêu hóa những thành phần dinh dưỡng trong cơ thể này là được.
Thân thể của hắn cũng đúng là đặc biệt, bất luận hấp thu bao nhiêu dinh dưỡng, nhưng thủy chung vẫn có loại cảm giác không thỏa mãn, tiêu hóa rất nhanh chóng. Nhưng không thể nghi ngờ, lấy những loại thiên địa linh vật này làm nguyên liệu để nấu những món ăn ngon, giúp cho tương lai khi hắn đột phá đạo phong ấn thứ 5 có một căn cơ vững chắc.
"Thực sự là ăn quá ngon, cảm tạ ngài, đầu bếp thúc thúc." Đường Vũ Lân nhìn đầu bếp, mặt đầy tôn kính.
Trên mặt vị đầu bếp hiếm thấy toát ra vẻ mỉm cười, "Tạ không cần, ta có chút việc muốn nói cùng ngươi."
"Ngài nói đi."
Đầu bếp suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta nói riêng đi, ngươi đi theo ta."
Vừa nói, hắn đứng lên, liền định đi vào phía trong. Đường Vũ Lân tuy rằng không rõ vì sao, nhưng miệng rộng này đã ăn đồ của người ta, cũng vội vàng đứng lên.
Đúng vào lúc này, cửa phòng tiểu thực đường đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
"Có chuyện gì?" Chấn Hoa khẽ nhíu mày, nơi này của hắn bình thường sẽ không có người tới quấy rầy.
"Hội trưởng, phòng khách bên kia xảy ra vấn đề rồi! Có người tới cửa gây sự." Ngoài cửa truyền tới một thanh âm gấp gáp.
Chấn Hoa khẽ nhíu mày, "Đi vào rồi nói."
Cửa mở, một người trung niên đi tới, hắn bước nhanh tới bên cạnh Chấn Hoa, thấp giọng nói rằng: "Hội trưởng, không biết có hai người đến từ nơi nào, một lớn một nhỏ. Người lớn tuổi hẳn là một gã Đoán Tạo Sư cấp Thánh Tượng. Hắn đưa ra lời khiêu chiến đoán tạo đối với chúng ta. Bất quá người ra tay không phải hắn, mà là một đứa bé hắn mang đến. Nhìn qua có dáng vẻ khoảng 15, 16 tuổi."
"Ồ?" Trên mặt Chấn Hoa lộ ra vẻ quái lạ. Nhiều năm như vậy, có hắn tọa trấn Tổng bộ Đoán Tạo Sư Hiệp Hội, còn chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy. Lại có thể có người đến tận cửa khiêu chiến, chuyện này thật đúng là của lạ.
"Được, đi xem xem!" Vừa nói, hắn đứng lên, quay đầu hướng về đầu bếp nói: "Các ngươi trước tiên đi tán gẫu đi, ta đi một chút liền quay trở lại."
Đầu bếp nhíu nhíu mày, "Dám to gan đến cửa khiêu chiến, nhất định là có cái gì đó dựa vào. Ta đi cùng ngươi, chuyện của chúng ta để sau hẵng nói."
Chấn Hoa sửng sốt một chút, gật gù, nói: "Cũng tốt. Đi thôi!"
Đường Vũ Lân cùng Cổ Nguyệt tự nhiên cũng đồng thời đi theo. Bốn người cưỡi thang máy xuống lầu. Thời điểm bọn họ tới được phòng khách của Đoán Tạo Sư Hiệp Hội, phòng khách đã là người đông như mắc cửi.
"Hội trưởng!"
"Hội trưởng ngài tới rồi."
Từng tiếng thăm hỏi dồn dập vang lên, đồng thời, dòng người cũng tự nhiên tách ra một con đường, để bốn người Chấn Hoa đi vào giữa đại sảnh. Ở đây, thân là hội trưởng, Chấn Hoa có sức ảnh hưởng tuyệt đối.
Giữa đại sảnh, một già một trẻ hai người đứng. Người lớn tuổi nhìn qua khoảng 60 – 70 tuổi, tóc đã hoa râm, thân hình cao lớn khôi vĩ, một đôi con mắt đặc biệt thâm thúy, không có chút vẩn đục của người lớn tuổi nào.
Người còn lại không chỉ tuổi còn nhỏ, hơn nữa còn là một bé gái, nhìn qua có dáng vẻ khoảng 15 -16 tuổi, tướng mạo cực đẹp, vóc người yểu điệu. Hấp dẫn người ta nhất chính là cặp bàn tay kia của nàng. Bàn tay trắng loáng như ngọc, ngón tay đặc biệt thon dài, bàn tay to nhỏ tinh tế hơn những gã nam tử trưởng thành nhiều lắm.
Bốn người Chấn Hoa xuất hiện, ánh mắt đối phương tự nhiên nhìn lại. Lão già kia nghiêm mặt, "Ngươi là Thần Tượng Chấn Hoa?"
Chấn Hoa mỉm cười gật đầu, "Vị đồng đạo này không biết từ đâu mà đến?"
Lão già lạnh nhạt nói: "Lai lịch đều không quan trọng, lão phu Trường Cung Diễn, hôm nay tới đây, là muốn khiêu chiến với thế hệ tuổi trẻ của Đoán Tạo Sư Hiệp Hội một phen. Không biết Đoán Tạo Sư Hiệp Hội có nhân tài ưu tú nào có thể so sánh được với đồ nhi của ta không?"
Truyện convert hay :
Hồng Mông Thiên Đế