Sau khi Thành Dương lão tổ “phản bội” Thái Vi Cảnh, không ít tài nguyên của Thái Vi Cảnh đều bị Vô Lượng Tông nhân cơ hội xâm chiếm, thế không lớn bằng lúc trước, không vội vàng đì đòi đúng sai mà giấu tài. Đầu tiên từ từ dàn xếp lại các đệ tử và người phàm trong nội khu và các môn phái nhỏ trực thuộc Thái Vi Cảnh.
Toàn phái Thái Vi Cảnh đều vào thế tu sinh dưỡng tức (1), rất có thái độ như không màng thế sự, cộng thêm có rất nhiều môn phái nhỏ thay đổi chuyển sang nương nhờ vào Vô Lượng Tông, xem như là trở mặt với Thái Vi Cảnh. Nên chuyện Thành Dương Mục Thu thương lượng việc thảo phạt Yêu tộc, tất nhiên Cảnh Sầm không cần phải tiếp tục lo liệu nữa.
Thế là những chuyện đó rơi lên đầu Vô Lượng Tông.
Nhưng Vô Lượng Tông từng bước xâm chiếm nhiều tài nguyên như vậy, phút chốc như mặt trời ban trưa, lại không được mong đợi của tất cả mọi người, một bước dọn sạch đám yêu làm loạn khắp nơi.
Sau khi Vô Lượng Tông nắm quyền, tình cảnh Yêu tộc tàn phá thậm chí còn nghiêm trọng hơn nữa.
Theo như lời của Đông Liễu nghe được, thì là “dân chúng lầm than”.
“Quả nhiên là dân chúng lầm than! Đám yêu quái đó hung hăng ngang ngược đến cùng cực!” Trên mặt Đông Liễu còn mang quầng thâm đen do trắng đêm đánh bạc mà có, vô hạn tiếc thương nước miếng văng tung tóe, “Quả đúng là không phải người, xùy xùy, không phải yêu!”
“Bọn chúng thậm chí còn không tha cho trẻ con, sử dụng đồng nam đồng nữ để tăng cao tu vi. Lúc mị yêu chúng ta hút dương khí, còn quan tâm đến chuyện người tình ta nguyện đó! Một đứa con nít thì biết cái gì chứ, thật đúng là khiến dân chúng căm phẫn, nghe nói bọn chúng tàn sát trẻ con của một ngôi làng, chỉ móc tim, còn lấy thi hài của đám nhỏ ra chơi đùa, đúng là điên rồi!”
Nhờ có sự tiếp sức của “con rể” nên Đông Liễu không còn bận rộn đi kiếm linh thạch nữa, đã lâu rồi không còn đến Hồng Tụ lâu tiếp khách, gần đây vẫn trong dạng nam, nói năng cũng thô lỗ hơn: “Đến cả một con yêu quái như ông đây cũng không nhìn nổi, bọn chúng không những cướp đốt giết hiếp với phàm nhân mà còn lột da róc xương tu sĩ. Thậm chí một số yêu quái thành thật yên phận cũng không ta cho, nghe nói có yêu quái không muốn tham gia với bọn chúng, lập tức bị cưỡng ép móc yêu đan! Thực sự đúng là bắt người khác vào rừng làm cướp.”
Ngân Nhung nghe mà nổi cả da gà: “Kinh khủng như vậy sao?”
Đông Liễu an ủi: “Đừng sợ, có Thành Dương lão tổ ở đây, trấn Tỳ Bà của chúng ta vẫn an toàn, đã không còn bị yêu quái quấy rầy nữa đồng thời cũng không có tu sĩ khiêu khích, ngay cả sòng bạc vẫn mở cửa như bình thường, là là thế ngoại đào nguyên cả giới tu chân hiếm thấy.”
“Đúng rồi, nghe nói tình hình của nội khu trực thuộc bên trong Thái Vi Cảnh cũng không tệ, đám Thập Phương Sát đó ồn ào rất dữ. Bây giờ có rất nhiều tán tu chen nhau bể đầu chui vào Thái Vi Cảnh, tránh đầu sóng ngọn gió.”
Ngân Nhung bĩu môi: “Là mấy tên tán tu ép Mục Thu ca ca giết ta sao? Vậy Thái Vi Cảnh có cho bọn họ vào không?”
Không chờ Đông Liễu trả lời, Thành Dương Mục Thu ngồi một bên pha trà bình chân như vại nói: “Tất nhiên là không. Thái Vi Cảnh giới nghiêm, để đảm bảo cho sự an toàn của mọi người trong thành, những người không có liên quan đều cần được sàng lọc nhiều lần, thông qua hạch nghiệm thân phận rồi mới có thể đi vào Thái Vi Cảnh.”
Đông Liễu: “Đúng vậy đúng vậy! Những kẻ tham gia gây chuyện đó, không một tên nào qua được hạch nghiệm, bị ngăn lại hết, mà tên nào cũng có nỗi khổ không nói được, ha ha ha ha ha! Không biết Cảnh chưởng môn làm thế nào mà nhớ được một danh sách nhiều người như thế, ghê gớm thật. Cơ mà lão tổ đương nhiên vẫn ghê gớm hơn, tuy ngài ở xách xa ngàn dặm nhưng lại biết được rõ ràng như thế, ghê thật ghê thật.”
Thành Dương Mục Thu lễ phép mỉm cười, gật đầu với Đông Liễu, nâng tách trà lên, tự nhiên hỏi: “Vũ Tiền Trà (2) mới hái, tiền bối nếm thử?”
Đông Liễu nói cảm ơn, nốc ừng ực như rót bừa một bát nước lớn để thấm giọng, sau đó nói: “Vô Lượng Tông bây giờ thảm rồi! Bên ngoài đang đồn khắp nơi, rất nhiều bất mãn với việc bọn họ không làm gì. Không chỉ tán tu mà ngay cả các môn phái nhỏ nương nhờ vào bọn họ, cũng gây sự theo, luôn mồm luôn miệng đòi Phạm Cô Hồng tự thân xuất mã, đi tìm chỗ ẩn thân của Thập Phương Sát, dỡ bỏ hang ổ của hắn ta, còn ồn ào hơn cả lúc ở Thái Vi Cảnh nữa.”
“Lão tổ, ngài nói xem,” Đông Liễu hỏi, “Vô Lượng Tông là một tông môn lớn danh tiếng lẫy lừng, còn nuốt nhiều tài nguyên như vậy, theo lý mà nói hẳn phải càng lớn mạnh, vì sao lại bó tay với Yêu tộc chứ?”
Ngân Nhung cũng có cùng một nghi vấn. Mở to mắt nhìn Thành Dương Mục Thu, Thành Dương Mục Thu lại rất nhàn nhã, không nhanh không chậm đẩy mâm bánh quế đến trước mặt Ngân Nhung, thấy y ăn rồi, mới thong thả nói: “Có lúc làm một chuyện, chưa chắc là không làm được, mà là không thể làm.”
“?”
“?”
Đông Liễu cười ha ha: “Lão tổ ngài bí hiểm quá ta đoán không ra.”
Ngân Nhung cũng phồng má —— bánh quế trong miệng vẫn chưa nuốt xuống —— ú ớ hỏi: “Ngươi đang nói cái gì vậy?”
Nhưng dường như Thành Dương Mục Thu đã quyết định vào vai cao nhân rồi, không chịu giải thích rõ ràng, dùng linh thạch “đỡ đần” cho Đông Liễu, mời ông đến sòng bạc tiếp tục “tìm hiểu tin tức”. Chờ tiễn được Đông Liễu rồi, mới thân mật dùng ngón cái lau vệt nước đường đọng bên khóe môi Ngân Nhung, nói: “Có một vài lời cần giữ bí mật, không tiện nói với Đông Liễu Đạo quân.”
Ngân Nhung tức khắc hiểu rõ: “Đúng vậy, sư phụ ta miệng rộng.”
Thành Dương Mục Thu cười rộ lên, “Nhưng có thể nói với ngươi.”
Ngân Nhung nhất thời cảm giác như mình được nhận lấy tín nhiệm lớn lao, không khỏi ngồi nghiêm chỉnh lại, cái đuôi phía sau to mông cũng cuốn về phía trước, hơi khom người: “Ngươi cảm thấy miệng ta kín lắm hả?”
Ngày mùa hè ve kêu từng hồi, thiếu niên ngồi xếp bằng trên giường trúc, bên dưới là thảm cỏ xanh rì, trước mặt bày sữa đặc ướp lạnh và trà bánh màu sắc rực rỡ, trên môi còn dính một chút bột nếp trắng trắng. Đôi con ngươi màu hổ phách long lanh ánh nước nhìn thẳng, tai hồ ly trên đỉnh đầu cùng cái chóp đuôi cuộn tròn xù lông, cả người trông vừa mềm vừa nhu, còn ngọt hơn bánh trong đĩa.
Thành Dương Mục Thu không nhịn được véo một cái lên khuôn mặt trắng như trứng gà bóc của Ngân Nhung, bất cẩn véo ra một dấu hồng hồng. Ngân Nhung đang vẫy đuôi chờ đáp án, không thèm so đo với hắn, Thành Dương Mục Thu ho nhẹ một tiếng, giả vờ như không có chuyện xảy ra, nói: “Không thấy ngươi kín miệng.”
Ngân Nhung: “?”
Ngân Nhung bất mãn, đang định bĩu môi, đã nghe thấy Thành Dương Mục Thu nói: “Không cần biết miệng ngươi có kín hay không, chỉ cần ngươi muốn biết, cho dù là chuyện gì ta cũng nói cho ngươi nghe.”
“Bởi vì chúng ta là đạo lữ mà, không nên có bất cứ điều gì giấu giếm.”
Ngân Nhung: “…”
A a a a a a a a a a a a.
Mẹ nó, ông tổ thật sự càng ngày càng ngọt miệng, mấy câu tình cảm cứ nói ra hết câu này đến câu khác. Cơ mà nói cho đúng ra thì câu đó cũng không tính là lời tình cảm, nhưng cũng làm cho người ta thấy mà dịu hết cả lòng.
Thành Dương Mục Thu: “Vô Lượng Tông không phải là không có năng lực tiêu diệt Yêu tộc, mà là không dám. Nếu ta đoán không sai, thì bọn họ chắc đã sớm trao đổi liên hệ với Yêu tộc rồi, rất có thể là Yêu tộc nắm được nhược điểm của Vô Lượng Tông. Ví dụ như chứng cứ hai bên hợp tác, khiến Vô Lượng Tông sợ ném chuột vỡ đồ, không dám làm gì với bọn chúng. Mà hai bọn chúng liên thủ với nhau, theo như nhu cầu mỗi bên, mục đích của Vô Lượng Tông, tất nhiên là đánh đổ Thái Vi Cảnh.”
“Từ khi ta làm chưởng môn đến giờ, Thái Vi Cảnh lúc nào cũng nhằm vào Vô Lượng Tông, Phạm Cô Hồng mong nhất là thấy ta chết không có chỗ chôn, Thái Vi Cảnh không bao giờ có thời cơ xoay sở.”
Ngân Nhung suy nghĩ một chút, nói: “Vậy ngươi trực tiếp bỏ chức chưởng môn, mang ta rời đi, ngươi không chết, Thái Vi Cảnh cũng không tổn thất quá lớn, chẳng phải Phạm Cô Hồng sẽ giận điên lên sao? Chiêu này tứ lạng bạt ngàn cân hay thật, lùi một bước để tiến hai bước, Mục Thu ca ca ngươi thật thông minh!”
Thành Dương Mục Thu lại nghiêm túc nói: “Không vì những chuyện đó, thì ta cũng sẽ không vứt bỏ ngươi không quan tâm. Ta Thành Dương Hoành, không bao giờ, sẽ không bao giờ bỏ rơi Ngân Nhung.”
Ngân Nhung cảm thấy lượng đường của hôm nay vượt chỉ tiêu, thậm chí, thậm chí muốn thành nguyên hình ngay tại chỗ rồi lăn lộn dưới đất.
Nhưng đến cùng thì y vẫn muốn giữ hình tượng trước mặt đạo lữ của mình, kiềm chế niềm hân hoan trong lòng, rụt rè rồi nghiêm túc hỏi: “Nói cách khác, từ trước lúc những người đó “bức vua thoái vị”, bọn họ đã cùng một giuộc rồi? Chẳng trách những tên Yêu tộc kia cố tình gọi ta là “thiếu chủ” ngay giữa đường, rồi không bao lâu sau Vô Lượng Tông đã tìm tới nhà.”
Khổ nỗi, chút biểu cảm mập mờ của Ngân Nhung, không thể giấu được trong mắt của Thành Dương Mục Thu, nhưng Thành Dương Mục Thu không hề nói toạc ra, có điều giọng điệu lại càng dịu dàng hơn nữa. Khi kể những chuyện hỏng bét vụn vặt của các môn phái tu chân đó, giọng nói cũng có vị ngọt: “Có lẽ là sớm hơn nữa. Nhưng dù sao đi nữa, thì Vô Lượng Tông có lợi nhưng lại không làm việc, đã khiến cho nhiều người tức giận, cứ nhìn bọn họ chật vật thế nào là được rồi.”
Ngân Nhung: “Vậy chúng ta có cần nhân cơ hội làm gì không?”
Thành Dương Mục Thu: “Đúng là có chuyện có thể làm.”
Ngân Nhung lập tức biết đạo lữ của mình sẽ không thật sự đàng hoàng thoái ẩn, để mặc cho người ta chém giết, thế là kích động hỏi: “Làm gì cơ?”
Thành Dương Mục Thu: “Khắc Niết Bàn Vũ Tuế của ngươi.”
Ngân Nhung: “…” Không được đâu, phiền quá đi.
Thành Dương Mục Thu: “Thực ra vẫn còn có sự lựa chọn khác, không phải