Sau khi Ngân Nhung chết đi trong “mộng cảnh” bằng thân phận Yêu vương Tương Mị, cuối cùng cũng có lại ý thức.
Cơ thể của y thu nhỏ lại, biến thành một con hồ ly non nớt chưa rụng hết lông tơ, lảo đà lảo đảo đi men theo con đường núi. Trên Lộc Ngô Sơn ngập mùi màu tanh, rất nhiều thi thể, đến cả tiên thảo màu hồng tím cũng bị nhuộm thành màu đỏ chói mắt.
Tiểu Ngân Nhung đã lạc khỏi mẹ mấy ngày rồi, đói đến mức bụng dạ cồn cào. Y khác với những con đại yêu trên núi, chỉ là một con chồn hoang bình thường mà thôi, một con hồ ly con nhỏ xìu như vậy, nếu như không được ăn sữa, chẳng mấy chốc sẽ chết đói, nhưng Ngân Nhung răng dài, có thể miễn cưỡng gặm nổi thịt tươi.
Mấy ngày nay, trên núi bỗng dưng xuất hiện rất nhiều thịt (thi) tươi (thể), Ngân Nhung chọn chọn lựa lựa gặm thử, nhưng cũng không dám ăn nhiều. Một nam nhân rất đáng sợ vừa đến Lộc Ngô Sơn, nhìn thấy còn thở là giết ngay, thi thể trên núi là do hắn một tay tạo thành.
Loài thú từ khi sinh ra đã mang theo năng lực nhận biết nguy hiểm, Ngân Nhung cũng không ngoại lệ.
Song càng sợ thứ gì thì càng dễ gặp thứ đó.
Tiểu Ngân Nhung cảm nhận được sát khí của người đó, xòe vuốt ra bỏ chạy, nhưng gấp gáp quá thành sai, đúng lúc đúng trúng giày của nam nhân đó.
Lúc bị xách lên, Ngân Nhung giật hết cả mình, đây chẳng phải là Mục Thu ca ca hay sao? Hơn nữa giấc mơ này, sao cứ thấy quen quen thế nào ấy nhỉ?
Trong khi y còn ngờ vực, khóe mắt thoáng nhìn thấy hình như có bóng một con cự thú đáng sợ bay ngang qua trồi, không kiềm được ngửa ngửa cái đầu bé xíu hòng muốn nhìn cho rõ ràng. Thành Dương Mục Thu không mấy để tâm đến, lẩm bẩm: “Không có chút yêu khí nào, thôi, chắc không phải là máu mủ của hắn ta.”
Ngân Nhung bất ngờ bị thả xuống đất, lắc lắc lông, muốn đuổi theo sau Thành Dương Mục Thu, lại bị cái bóng cự thú trên không kia cuốn lấy.
Cái bóng đó xoay tròn không đi, phát ra tiếng kêu chỉ hồ tộc mới hiểu được: “Yếu quá, nhưng không còn sự lựa chọn nào, thôi ngươi luôn vậy.” Nghe có vẻ miễn cưỡng lắm vậy.
Ngân Nhung thấy hơi không phục.
Song ngay lập tức, một luồng khí cực lạnh thấu xương đánh vào từ ngực, nhanh chóng đi ra khắp toàn thân.
Ngân Nhung cảm thấy mình sắp chết rét đến nơi.
Chẳng biết qua bao lâu rồi, Ngân Nhung từ từ chuyển tỉnh, phát hiện ra lông tơ trên người đã trở nên trắng bóc hết. Y ngờ vực run run lỗ tai, lại cong mình lại nhìn đuôi mình, y vừa mới thay lông thành công, đuôi cáo đỏ rực xinh đẹp đâu rồi?
Đuôi cáo đỏ rực không thấy, Tiểu Ngân Nhung còn té ngã chổng bốn chân lên trời, sau đó bất ngờ nhìn thấy một cái bóng, từ từ đi về phía mình, lần này không phải cự thú đáng sợ nữa, mà là một bóng người.
Đó là một nam nhân mặc đạo bào, khá ưa nhìn trông khoảng hơn ba mươi tuổi, như làm ảo thuật, móc ra một cái lục lạc màu đen khéo léo tinh xảo, lắc lắc kêu leng ca leng keng, người đó cười rất hiền hòa: “Thích không? Đây là đồ quý đấy, mất hơn nửa hồn lực của lão phu mới khắc ra được, đeo lên cho con được không?”
Bản năng Tiểu Ngân Nhung thấy thích người này, cũng thích cái lục lạc nhỏ đang tản ra linh khí nồng nặc, hưng phấn nhè đầu lưỡi ra, cái đuôi nhỏ trắng tinh lắc thành tàn ảnh.
Nam nhân đó rất nhiều lời, vừa đeo lục lạc cho Ngân Nhung, vừa nói: “Người ban nãy là đồ đệ của ta, con thấy nó thế nào? Nhìn hơi dữ, nhưng tâm địa rất tốt.”
Tiểu Ngân Nhung không hiểu lời Hữu Từ đạo quân nói, phơi cái bụng trắng ra, không chịu nằm yên khều khều cái lục lạc nhỏ kêu leng ca leng keng, Hữu Từ đạo quân nói tiếp: “Ta chết hơn 200 năm rồi, không dám vào điện Tham Hoành, mà chọn một nơi phong thủy bảo địa, chỉ vì để lại một một tia tàn hồn, gửi trong nhẫn của nó, hôm nay bộ xương già này của ta, quả nhiên có đất dụng võ.”
“Cái lục lạc này là một đôi với cái nhẫn kia, cùng một tảng ngọc Huyền Tinh…”
Ngân Nhung nghe đến mê mẩn, giọng nói Hữu Từ đạo quân lại im bặt đi, miệng của ông vẫn còn mấp máy, trong tai Ngân Nhung lại vang lên một tiếng nói uy nghiêm khác.
[Lão khọm khó chơi, trò mèo, dám ràng buộc bản tọa?]
Ngân Nhung: “Ngươi là ai? Tương Mị?”
[Ta là ngươi, ngươi là ta.]
[Nhân tộc đáng ghét, giết.]
“Giết!”
Cơn xúc động quen thuộc đó một lần nữa quay trở lại, Ngân Nhung đứng dậy, cảnh sắc trước mắt biến đổi, trong tầm mắt, đều là những khuôn mặt đáng ghét bị lửa đốt. Y thuần thực tụ hàn khí lên, ném về phía một người, ký ức Ngân Nhung hỗn độn, nhưng theo bản năng biết, Hàn Tô Triền của mình bách phát bách trúng.
Nhưng người đó lại tránh thoát sự công kích của y như kỳ tích.
[Ngươi đang làm gì? Giết hắn đi!]
Đứng bên dưới đài cao của Vô Lượng Tông, thiếu niên tai hồ ly đứng trong kết giới Thành Dương Mục Thu vẽ ra do do dự dự giơ tay lên, rồi lại chậm chạp không ra chiêu, thoạt nhìn như là đang tranh giành quyền khống chế thân thể với thứ sức mạnh gì đó không thể nhìn thấy.
Ngân Nhung dùng sức từ thời bú sữa mẹ ra để điều khiển tay mình, phản bác: “Không được, không thể tổn thương hắn, hắn là…”
Hắn là ai nhỉ? Vì sao không thể tổn thương hắn?
Đúng ngay lúc này, Ngân Nhung cảm thấy có một dòng nước ấm, từ trong lòng chậm rãi chảy vào, như giọt rơi trên phiến lá sen, dần dần chảy ra khắp kỳ kinh bát mạch, những khuôn mặt đáng ghét cháy bỏng trước mắt cũng biến mất không còn tăm hơi. Tầm mắt Ngân Nhung rơi vào một vùng tăm tối, lời của Hữu Từ đạo quân dừng giữa chừng lúc ban nãy, lại lần nữa hiện lên:
“Tiểu hồ ly, con cũng biết, con vừa mới bị Yêu vương rót vào một phách. Hắn ta không cam tâm, hồn lòng vòng không đi, nhưng ba hồn bảy vía, chỉ còn sót lại một phách chính “giết chóc”, khoảnh khắc mà phách của hắn ta mượn thân thể của con trưởng thành, con sẽ đánh mất lý trí, không ngừng sát phạt.”
“Nhưng mà đừng sọ, đôi “lục lạc” và “nhẫn” làm từ ngọc Huyền Tinh này đều có khả năng áp chế. Nhẫn đưa cho đồ đệ của ta, giúp nó bình tâm tĩnh khí, kham phá đại đạo, lục lạc đưa cho con, thực ra cả hai cái này cũng là một đôi Thúc Linh Hoàn…” Hữu Từ đạo quân thở dài, “Mong rằng các con không bao giờ phải dùng tới “Thúc Linh Hoàn”.”
“Nếu lục lạc bị hỏng, thì chỉ có thể thông qua cách kết khế chủ tớ, gia cố pháp bảo này, để tránh cho con đánh mất lý trí, có điều, từ đó về sau, con sẽ thành linh sủng, cả đời phải nghe theo hiệu lệnh của chủ nhân, không còn tự do nữa.”
“Thành Dương lão tổ, cảm giác bị người yêu ám sát thế nào?” Thập Phương Sát cười hỏi.
Thành Dương Mục Thu không để ý đến hắn ta, vẫn đọc thầm pháp quyết, đó là pháp quyết mỗi ngày đốc xúc Ngân Nhung điêu khắc Niết Bàn Vũ Tuế. Thập Phương Sát cũng phát hiện Ngân Nhung sau một lần tập kích không thành, lại cứng tại chỗ, hắn âm thầm thôi thúc yêu lực, nhưng hiệu quả rất ít —— Ngân Nhung không tiếp tục công kích Thành Dương Mục Thu, trái lại đấu tranh.
Thập Phương Sát phỏng đoán, việc này có liên quan đến chú thuật Thành Dương Mục Thu đang đọc, không khỏi hóa thành hình thái nửa yêu, mở cái miệng lớn như chậu máu ra, phụt cái nhào lên. Ngặt nỗi, chưa kịp đến gần đã bị Thành Dương Mục Thu cơn gió siết bên cạnh gây thương tích, Thập Phương Sát rất thức thời, lúc này thu sức mạnh lại, đổi thành quấy rầy tinh thần: “Thành Dương Hoành, ngươi có lấy thuật pháp gì ra cũng vô nghĩa cả thôi. Lục lạc của y đã rơi xuống rồi, Yêu vương đã thức tỉnh, thiếu chủ bây giờ chỉ nghe theo sự điều khiển của ta mà thôi.”
“Biết vì sao bản tọa luôn gọi y