Ngân Nhung không chịu mang theo Thành Dương Mục Thu, chủ yếu là sợ hắn xuất đầu lộ diện kéo kẻ thù đến, mà Thành Dương Mục Thu lại lo lắng Ngân Nhung một mình ra ngoài sẽ bị con cóc tinh kia bắt nạt —— đây là lý do có thể nói ra miệng.
Ngoài ra còn có một suy nghĩ ẩn sâu trong lòng không thể nói ra ngoài ra được: Hắn không muốn để Ngân Nhung đi, thậm chí có đôi khi sẽ muốn giam y trong nhà, để tránh cho y chạy đến mấy cái nơi như Hồng Tụ lâu, Ngân Nhung quá xinh đẹp, quá dễ trêu hoa ghẹo nguyệt.
“Thật ra không sao,” Thành Dương Mục Thu vẻ mặt nghiêm nghị, “Nếu như ngươi lo lắng, thì dịch dung là được rồi.
”
Ngân Nhung: “Mặt nạ da người sao? Chúng ta không mua nổi.
”
Thành Dương Mục Thu: “Chỉ là phép che mắt nho nhỏ, tu vi của ta chưa khôi phục, nhưng chắc có thể qua mặt tu sĩ từ Kim Đan trở xuống.
”
Ngân Nhung sâu sắc hoài nghi, nhưng vẫn không muốn làm hắn mất mặt, phối hợp nói: “Vậy thử xem?”
Sau đó y lập tức đã phải kinh diễm vì Thành Dương Mục Thu, qua một thuật pháp đơn giản, dung mạo hai người thay đổi hẳn, là tướng mạo phổ thông bỏ vào đám đông là không thể tìm được.
Ngân Nhung vui vẻ nói: “Ca ca, sao cái gì ngươi cũng biết thế? Khoan đã, không lẽ ngươi đã bắt đầu nhớ ra gì đó sao?”
Thành Dương Mục Thu vẫn nói thật: “Không có, nhưng lúc nào cần dùng thuật pháp, thì chỉ cần muốn là được.
”
Ngân Nhung: “Ngươi suy luận thử xem, hình như cái gì ngươi cũng biết một chút, nhưng không giống Kiếm tu, theo ta được biết, Kiếm tu sẽ không học loại bàng môn tà đạo như thuật dịch dung.
”
Thành Dương Mục Thu sửa lại vạt áo vải thô sơ của mình —— đây là y phục cũ mà Ngân Nhung tìm được cho hắn.
Thân hình hắn cao lớn, bộ yên cư phục này hơi ngăn, để lộ một đoạn nhỏ cánh tay và mắt cá chân, phối với gương mặt bình thường không có là đặc biệt đó, càng có vẻ mộc mạc thường dân.
“Đi thôi.
” Thành Dương Mục Thu cùng đứng dậy, thanh bội kiếm vẫn luôn được gác trong góc nhà, thoáng cái hóa thành một vầng sáng trắng, tự nhập vào trong thân thể hắn.
Ngân Nhung không chú ý tới chi tiết đó, rất vui vẻ dẫn Thành Dương Mục Thu ra phố chợ.
Có một khu vực có thể tự do bày sạp, nhưng nơi này chen vai thích cánh, người đã sớm đông như mắc cửi, hai người chỉ tìm được một góc, nhưng mà “tay nghề” Thành Dương Mục Thu cao siêu, sản phẩm làm ra rất tinh xảo khác biệt, đặc biệt là có phù văn chú pháp được hắn bao phù ở trên, lấy bừa một cái thôi cũng có thể sánh ngang với pháp khí trung phẩm.
Phải biết, cho dù là ở những nơi có các đại tông môn lớn tầm cỡ như Thái Vi Cảnh, Vô Lượng Tông, thì pháp khí trung phẩm cũng là mặt hàng cao cấp giá đắt đỏ, bởi vì vật liệu có hạn, Thành Dương Mục Thu làm lại ít, cho nên chưa tới một canh giờ, tất cả hàng đã được mọi người tranh nhau mua hết,
Ngân Nhung cứ đếm đi đếm lại chỗ linh thạch kiếm được, đếm chừng bốn, năm lần, dáng vẻ cứ như là nhà nghèo chợt phất lên, chưa từng được thấy thế gian, kéo tay áo Thành Dương Mục Thu, mắt lấp lánh như sao: “Ca ca! Sao ngươi giỏi quá vậy!! Ta đúng là nhặt được bảo vật mà!!!”
Khuôn mắt của Ngân Nhung lúc này là một thanh niên phổ thông, kéo tay áo người khác làm nũng như thế, đối với người đi đường bình thường thì ít nhiều gì cũng hơi cay mắt.
Thấy tình cảm đó, không ít người lắc đầu nổi da gà, nhưng Thành Dương Mục Thu lại vẻ mặt cưng chiều, thấy Ngân Nhung thế nào cũng đáng yêu.
Ngân Nhung càng không để ý những ánh mắt đó, trái lại nổi lòng nghịch ngợm, cố ý kéo tay lô đỉnh mình, dưỡn dưỡn dẹo dẹo thêm chữ “tình” trước “ca ca”: “Đi, tình ca ca, hôm nay kiếm bộn rồi, dẫn huynh đi chơi mở mang tầm mắt.
”
Thành Dương Mục Thu không nhịn được cười, tùy ý Ngân Nhung lôi kéo đi lung tung, Ngân Nhung bèn dẫn hắn đi sang hướng một trà lâu cuối chợ.
“Hôm nay chúng ta cũng ngồi xuống nghe truyện, nếm thử xem trà của bọn họ có vị gì.
” Ngân Nhung hào phóng kéo Thành Dương Mục Thu chọn một vị trí tốt nhất ngồi xuống.
Thành Dương Mục Thu: “Trước đây ngươi chưa từng uống trà ở đây sao?”
Ngân Nhung kề tai nói nhỏ với hắn: “Trước kia từng tới đây ngồi ké nghe truyện, tiên sinh kể chuyện rất thú vị, nhưng người hầu trà chó cậy thế chủ, thường vì không mua trà nên đi đuổi người.
”
Thành Dương Mục Thu thầm tự nhủ trong lòng: Ngươi ngồi ở đây nghe ké, người ta đuổi ngươi cũng phải thôi.
Nhưng ngoài miệng lại bè theo đồng tình: “Đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
”
Quả nhiên thành công vuốt lông Ngân Nhung, cũng hào khí gọi một đống trà bánh cho “mở mày mở mặt”, đang khi nói chuyện, tiên sinh kể chuyện cầm Kinh Đường Mộc gõ.
“Đừng nói chuyện linh tinh nữa, đặt bàn đi, hôm nay là người đang là đại năng đệ nhất, Thành Dương Hoành!”
“Hay!” Ngân Nhung là người đầu tiên kích động khen hay, mặt mày hớn hở quay sang nói với Thành Dương Mục Thu: “Hôm nay muốn kể chuyện của Thành Dương chưởng môn! Đó là kiều đoạn mà ta thích nghe nhất!”
Thành Dương Mục Thu: “Ồ? Vị chưởng môn đó có câu chuyện thú vị gì sao?”
Ngân Nhung: “Câu chuyện thì không nhiều, nhưng mà đều rất hay ngài ấy là nam nhân mà ta sùng bái nhất!”
Thấy Ngân Nhung ngưỡng mộ một nam nhân xa lạ như vậy, trong lòng Thành Dương Mục Thu bỗng nhiên có chút cảm giác khó chịu, không mấy hứng thú lắm nhấp một ngụm trà.
Thế nhưng Ngân Nhung không có ý định chuẩn bị yên tĩnh uống trà, khi nghe kể đến đoạn đặc sắc, y luôn luôn là người đầu tiên đứng lên vỗ tay khen hay, hoặc là theo chân vỗ tay, hưng phấn đến hai mắt tỏa sáng.
“Nối với đoạn trước, Thành Dương Hoành, tên chữ là Mục Thu, đạo hiệu “Triêu Vũ Đạo quân”, là chưởng môn của Thái Vi Cảnh đệ nhất Tiên môn, cũng là đại năng mạnh nhất hiện nay!”
“Vô tình đạo là cái gì ấy hả? Đoạn tình tuyệt ái, lục thân không nhận, tâm địa sắt đá! Người tu đạo này, chắc chắn sẽ tự ép mình phát điên, không một ai có thể sống đến trên Kim Đan, nhưng Thành Dương lão tổ là kỳ tài tu chân cỡ nào? Chư vị khách quan, cẩn thận nghe ta nói này, năm mười bảy tuổi ngài ấy nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, tiếp nhận chức chưởng môn…”
Tiên sinh kể chuyện ngồi kể, Ngân Nhung bên dưới thuần thục tiếp lời: “Bằng sức một người chấn chỉnh lại môn phái, năm đó đại chiến tiên yêu, ngài ấy sát thương Lộc Ngô Sơn, một tự tay giết chết Yêu vương…”
Thành Dương Mục Thu rắc một tiếng cắn nát một hạt dưa: “Ngươi nghe kể chuyện hay là kể chuyện?”
Ngân Nhung cười ha ha, đáp: “Nghe quá nhiều lần, đã thuộc lòng luôn rồi.
Ta không làm phiền ngươi nữa, ngươi nghe đi, ngươi tập trung nghe đi, hay lắm đấy.
”
Thành Dương Mục Thu: “Ta không thích nghe.
”
Ngân Nhung tha thiết nói: “Ngươi