Kiếp vân cũng chia ba bảy loại, màu sắc càng nhạt, càng dễ dàng vượt qua, nhưng cũng đồng nghĩa với thực lực của người độ kiếp giả càng yếu, trong đó lấy màu trắng là yếu nhất, sau đó là màu cam, màu đỏ thẫm, đến màu tím là màu mạnh nhất.
Kiếp vân đang tàn phá ngoài cửa sổ bây giờ, là màu tím, mà còn là màu tím đậm nhất, gần như màu mực.
Gần ngàn năm nay trấn Tỳ Bà chưa từng có Nguyên Anh lão tổ độ kiếp chứ đừng nói đến loại kiếp vân tím sẫm trong truyền thuyết như thế này.
Không ai không muốn chiêm ngưỡng tôn tư thế oai hùng của vị Tiên tôn, nhưng chẳng ai dám bước một bước ra khỏi cổng.
Ngân Nhung cũng sợ sợ sệt sệt núp trong gian nhã gian của sư phụ mình, chỉ dám hé mắt trộm hòng nhìn ra ngoài từ khe cửa sổ, lôi kiếp từ Kim Đan đến Nguyên Anh có chừng bảy bảy bốn chín đạo, đợi đến khi kiếp vân tản ra đi hết, thì sắc trời đã gần đến hoàng hôn.
Đến cùng thì hôm nay Đông Liễu cũng không toại nguyện thành công trở mình —— giới tu chân cường giả vi tôn, lòng ngưỡng mộ sức mạnh thì gần như ai ai cũng có.
Ngay cả những con bạc ở lầu dưới, sau khi vị đại năng không biết tên đó độ kiếp xong, đã từ sòng bạc nối đuôi nhau đi ra, vì phương hướng của lôi kiếp, hòng muốn chiêm ngưỡng bái lạy lão tổ mới vừa ra lò.
Hai sư đồ Ngân Nhung cũng không phải là ngoại lệ, theo đám người đi ra, vẫn chưa kịp thấy người, lại ngửi được mùi máu tanh nồng đậm, thấy rừng dâu đã bị cháy thành tro.
“Lôi kiếp của Nguyên Anh lão tổ ghê gớm vậy sao?”
“Khốc liệt thật đấy, chắc không phải là lão tổ độ kiếp thất bại đó chứ?”
“Không đúng, rõ ràng là đánh nhau mà! Chắc chắn là cách đây không lâu nơi này vừa mới xảy ra một trận ác chiến!”
“Có thể ngang vai ngang vế với Nguyên Anh lão tổ, thì tu vi chắc còn cao hơn nữa, trước đó khả năng cao là lành ít dữ nhiều rồi.”
Mọi người mồm năm miệng mười, cùng cảm nhận được mùi vị của nguy hiểm, không ai dám lại tiếp tục bước lên phía trước tìm tòi hư thực —— sùng bái kẻ mạnh là một chuyện, nhưng hiện trường đấu pháp của kẻ mạnh thì chẳng ai muốn dính líu, không ai muốn làm cá trong chậu bị chịu tai vạ.
Mọi người dần dần tản đi, Đông Liễu đã làm nóng người xong tinh thần cũng tỉnh táo lại, chạy như bay về phía sòng bạc, hẳn là trong đầu chỉ còn mỗi suy nghĩ muốn “gỡ vốn”, đã hoàn toàn ném tiểu đồ đệ của mình ra sau đầu.
Ngân Nhung đã quen với thói vô trách nhiệm của sư phụ, không thèm để bụng, chậm rãi theo đám người đi trở về, có điều bước được bốn năm bước đã quay đầu nhìn rừng dâu cháy đen đó một lần.
Cuối cùng là vị Tiên tôn nào, mới có thể gặp kiếp vân mạnh đến vậy đây.
Ngân Nhung lòng đầy ngưỡng mộ, nhưng đáng tiếc là mấy lần gom góp dũng khí, cũng không có gan mạo hiểm.
“Ngân Nhung.” Có người nhỏ giọng kêu tên y.
Ngân Nhung cảnh giác giật giật tai hồ ly xù lông, quả nhiên gặp được người quen, “Lan Chi cô cô? Gọi ta có chuyện gì?”
Lan Chi gọi y lại nhưng không nói lời nào, bộ dáng thì cứ như là muốn nói lại thôi, ngay lúc Ngân Nhung sắp mất kiên nhẫn, định quay đầu rời đi, Lan Chi mới cắn cắn môi, dùng âm lượng chỉ có hai người họ mới nghe được, nhỏ giọng nói: “Hình như nhân tình của ngươi mới vào rừng dâu đó đó.”
Ngân Nhung: “?”
Nhân tình gì cơ? Thành Dương Mục Thu? Làm sao cô ta biết Thành Dương Mục Thu?
Ngân Nhung cảnh giác nói: “Ta không có nhân tình gì cả, cô đừng có lừa ta.”
“Ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng sao,” Lan Chi nói, “Nói thế nào đi nữa, thì ngươi cũng đã cứu ta từ trong tay Đồ Miệng Rộng, còn không so đo hiềm khích lúc trước, không đả thương ta… coi như ta nợ ơn ngươi, cho nên mới nói chuyện mình biết cho ngươi nghe.”
“Tất nhiên là ta chưa từng thấy nhân tình của ngươi, nhưng lúc Đồ Miệng Rộng trói ta, từng nhắc đến hắn.
Mà dạo gần đây ta chầu chay (1) với mấy vị ân khách từ nơi khác đến, biết được một số chuyện.” Cô ta hàm hồ nói, “Lai lịch của mấy vị ân khách đó không nhỏ, đến trấn Tỳ Bà để tìm người, ta chỉ suy đoán thôi, có lẽ đo là nhân tình của ngươi.”
“…” Thật ra nghe đến đoạn “đến trấn Tỳ Bà để tìm người”, tim Ngân Nhung cũng đã chìm xuống.
Tìm người, lai lịch không nhỏ, kiếp vân…
Điều đó có nghĩa là trong đám kẻ thù còn có vị Nguyên Anh lão tổ mới vừa đột phá! Lô đỉnh của nào có phải là đối thủ của bọn họ đâu! Rừng dâu như vậy còn cháy trụi, chắc hắn không tan thành mây khói luôn đó chứ??
Lan Chi: “Nếu là hắn thật, thì bây giờ còn có thể kịp gặp nhau một lần cuối.”
“Lan Chi tỷ tỷ, cảm ơn tỷ.” Ngân Nhung trịnh trọng tạ ơn cô ta, rồi xoay người rời đi.
Đây là lần đầu tiên Lan Chi không bị Ngân Nhung cố tình gọi “cô cô”, nhưng trong lòng lại có phần ngũ vị tạp trần, không nhịn được gọi theo một câu với bóng lưng của y: “Thật ra ta cũng chỉ là suy đoán thôi, ngươi… nhớ cẩn thận đó!”
Chỉ trong chớp mắt Ngân Nhung đã hóa thành tiểu hồ ly, con thú non nho nhỏ chạy sát dưới đất, lớp lông xõa tung bao phủ cơ thể phập phồng theo động tác chạy trốn, rất nhanh đã biến mất không thấy đâu.
Đến khi tìm thấy được Thành Dương Mục Thu, thì cảnh tưởng đó y chang như lần đầu gặp hắn.
Hắn ngã trên đất, hôn mê bất tỉnh, trông có vẻ còn nhếch nhác hơn lúc mới gặp, áo vải bình thường không có chút pháp lực phòng ngự nào bị sét đánh thất tan bát tác, để lộ phần cơ bụng với đường nét căng đầy, da thịt cũng bị nhuộm cháy đen, tay cầm một thanh kiếm trắng lóe lên ánh hàn quang lạnh lẽo, xung quanh là mấy cỗ thi thể nằm ngang dọc tứ tung.
Lưỡng bại câu thương.
Ngân Nhung không có lòng suy nghĩ tại sao lô đỉnh nhà mình đối đầu với “Nguyên Anh lão tổ” mà còn có thể “lưỡng bại câu thương” được, chỉ lo kinh hồn bạt vía chạy đến, duỗi tay thăm dò hơi thở của Thành Dương Mục Thu.
Cũng như lần đầu tiên gặp mặt, Thành Dương Mục Thu bất chợt mở mắt ra, nhưng lần này trong mắt không có sát khí, mà là dịu dàng lưu luyến Ngân Nhung đã quen, “Ngân Nhung Nhi, sao ngươi tìm đến đây?”
Có lẽ là do giọng nói quá yếu ớt, bờ môi tái nhợt, Ngân Nhung chỉ vừa nghe thấy câu đó, mũi đã cay cay, đau lòng xoa xoa mặt Thành Dương Mục Thu, chạm phải gốc cằm loe ngoe râu, “Bị thương ở đâu? Ta mang ngươi trở về chữa thương, ta đi tìm sư phụ…”
Thành Dương Mục Thu lại lắc đầu: “Chạy mau, vẫn còn truy binh.”
Vừa dứt lời, đã nôn ra một ngụm máu, tình cảnh ngay sau đó, làm Ngân Nhung sợ đến bay mất ba hồn bảy vía, mái tóc đen nhánh của lô đỉnh nhà mình, dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được biến thành màu trắng, chỉ có đôi môi tái nhợt là bị máu