Tổng cộng có 100 đệ tử tham gia thi đấu sư môn, nhưng sư trưởng, chấp sự, người hầu và đồng tử chăm sóc sinh hoạt thường ngày của mọi người, thì rất nhiều.
Gộp lại cũng hơn hai trăm người, để tất cả cùng ngự kiếm thì không được.
Vậy là là Thái Vi Cảnh cho cử một chiếc tiên phảng có thể chứa mấy trăm người, tốc độ tương đương với ngự kiếm, vừa nhanh vừa ổn định, hơn nữa còn sang trọng xa hoa.
Mỗi đệ tử được phân chia một gian phòng riêng, nhẹ nhàng thoải mai trải qua hành trình hai ngày.
Ngân Nhung được gặp lại Thành Dương Mục Thu ở trên tiên phảng.
Thế nhưng chưởng môn Tiên tôn chỉ lạnh lùng thờ ơ lộ mặt ra một lần, rồi quay đi vào phòng, ngay cả “nói chuyện động viên trước khi khởi hành” cũng do một tay đệ tử là Cảnh Sầm làm giúp.
Có một thoáng chốc Ngân Nhung hoài nghi rằng tổ tông lạnh nhạt như vậy, chắc là bởi vì đang trốn tránh mình chăng?
Song rất nhanh y đã gạt bỏ suy nghĩ đó —— thứ gì cũng ôm đồm hết vào người mình, không khỏi đề cao bản thân quá rồi, y làm gì được quan trọng đến vậy, đáng để Triêu Vũ Đạo quân phải nhượng bộ lui binh?
Có lẽ Thành Dương lão tổ thực chất đã mang cái điệu bộ đấy rồi.
“Hồ công tử? Là ngài sao?” Có đệ tử sáp lại gần kích động nói, “Ta là Thanh Hiên, là đệ tử nội môn của Kim Tôn phong, thật sự đúng là ngài rồi! Ta mới đánh cược với đại sư huynh, cược xem có phải là ngài hay không! Ta thắng! Tại sao ngài lại đứng đây chứ, sao không ở cùng với chưởng môn sư tổ?”
Ngân Nhung: “……”
Thế nào là hết chuyện để nói, Ngân Nhung thầm nghĩ: Chưởng môn sư tổ của các ngươi bị ta vấy bẩn rồi, giờ đang bận hối hận, e là không muốn gặp lại ta đâu.
Có điều ngoài miệng lại nói: “Ta tới tham gia thi đấu sư môn mà, đương nhiên là phải đứng với các đệ tử khác, đúng rồi, sư tổ của các ngươi bình thường lạnh lùng cũng như vậy sao? Ý ta là, lão nhân gia đến cũng đến rồi, sao không lộ diện?”
Thanh Hiên hiển nhiên là tín đồ trung thành của Thành Dương Mục Thu, không hề cảm thấy hắn lạnh lùng thì có gì không đúng: “Sư tổ làm gì thì tất nhiên là có ý định riêng của mình… thật ra chuyện mà ngài muốn hỏi là vì sao ngài ấy lại đích thân đi đến đúng không? Bởi vì mỗi một đợt thi đấu, trên đường đi đến đều có kẻ xấu quấy phá, lão nhân gia ngài ấy phải hộ giá hộ tống chúng ta đó?”
Ngay sau đó, Ngân Nhung bị ép phải nghe màn ngợi khen sư tổ của Thanh Hiên, nghe về một Thành Dương Mục Thu hoàn toàn khác biệt —— “chính trực, ôn hòa, nghiêm khắc, truyền thống, lạnh lùng”… dù sao thì so với ông cố tổ biến ảo không ngừng, đè y lên giường thế này thế kia, rồi lại hối hận bỏ chạy kia hoàn toàn là hai người khác nhau.
Ngân Nhung nghe mà chỉ muốn mắt trợn trắng, vội vàng tìm cái cớ chuồn đi.
Tiên phảng là một con quái vật khổng lồ, qua lại giữa biển mây, trên thân thuyền có khắc ba chữ to “Thái Vi Cảnh” theo Sấu Kim Thể (1), làm không ít tu sĩ vây xem, thậm chí còn có dân chúng bái lạy tiên nhân, từ trên nhìn xuống mênh mong bao người quỳ xuống.
Rất nhiều đệ tử nhoài người bên mép thuyền, thông qua cửa sổ ngắm cảnh nhìn xuống.
Ngân Nhung nhân lúc sự chú ý của bọn họ tập trung ở bên dưới, cúi đầu tìm nơi ở của đệ tử, lúc đi ngang qua, còn nghe thấy có người nói một cách đầy tự hào: “Thái Vi Cảnh của chúng ta là Tiên môn số một ở giới tu chân này, phàm nhân bên ngoài tất nhiên là quỳ bái.”
Ngân Nhung nghe thấy vậy cũng không khỏi cảm thán.
Đã từng có lúc, mình là một con tiểu yêu nhà quê chưa một lần được trải nghiệm thế giới bên ngoài, cho rằng Thái Vi Cảnh xa không thể với tới, song chỉ mới chớp mắt, y đã ngủ với chưởng môn Tiên tôn của Thái Vi Cảnh luôn rồi.
Chẳng những ngủ, mà còn phải tiếp tục ngủ thêm bốn, năm lần!
Ngân Nhung ngập tràn ý chí chiến đấu lẻn vào “biệt viện lâm thời” của Thành Dương Mục Thu, dễ hơn cả trong dự tính, bởi vì nơi này không có người sống canh cửa, tất cả là con rối mà y đã quen.
Mấy con “đội mũ đen” này có thể dọa được người khác, chứ không dọa được Ngân Nhung, mà bọn nó thậm chí còn hơi sợ Ngân Nhung, chỉ cần Ngân Nhung nhè răng như sắp cắn, giả bộ định chơi với bọn nó, thì đám con rối sẽ ngừng cản y, để y đi vào nội viện.
Đó là một căn lầu nằm ở đầu boong tàu, bốn phía được treo màn che trắng tinh, cùng với mây trôi bên ngoài tiên phảng như đang bổ trợ cho nhau, sáng ngời rực rỡ.
Thành Dương Mục Thu đang ngồi ngay ngắn trong đó, lưng thẳng tắp như đao kiếm, dáng vẻ thanh tao lạnh lùng như thế ngoại cao nhân, phong thái như tranh vẽ, không vươn một hạt bụi.
Mi mắt hắn chẳng buồn nhấc lên một cái, giữ tư thế nhập định quát: “Càn rỡ! Nơi chương môn nghỉ ngơi, mà cũng dám chạy lung tung vào?”
Ngân Nhung âm thầm lườm một cái, thầm nghĩ: Đến ta còn phải ngại lật tẩy ngài đấy! Nếu như không được ngài ngầm đồng ý, thì đám con rối ngoài kia chịu dễ dàng thả ta vào vậy sao?
Nhưng ngoài mặt thì vẫn phải giữ thể diện cho ông cố tổ này, nghiêm túc dừng bước trước màn che: “Lâu rồi không gặp ngài, nên ta có hơi lo lắng cho thân thể của ngài thôi, đến xem ngài như thế nào.” Tiện thể xem xem có ngủ ngài thêm lần nữa được không.
Cơ thể Thành Dương Mục Thu bỗng cứng đờ, cũng không biết nhớ lại điều gì mà một lát sau mới nói: “Thân thể ta có thể có vấn đề gì.”
Ngân Nhung thầm nghĩ: Ngài thì tất nhiên là không có vấn đề gì rồi, giày vò ta cả một đêm, ngài ăn no uống đủ hôm sau thức dậy còn có thể đi đứng như bình thường, ta thì suýt chút nữa chết ở trên giường! Người nên được lo lắng phải là ta!
Có điều ngoài miệng vẫn chân thành nói: “Đêm đó… ta thải bổ ngài, tất cả tinh hoa ngài để lại trong cơ thể ta đã —— ”
“Câm miệng!” Thành Dương Mục Thu bỗng nhiên quát lên.
Ngân Nhung lại không chịu ngoan ngoãn câm miệng: “Những gì ta nói đều là thật hết mà, ơ, ca ca, có phải ca ca sợ tiếng ta lớn quá, lo rằng tai vách mạch rừng? Vậy không bằng, ta đi vào nhé, chúng ta không cần phải cách tấm màn này kêu với la.”
Thành Dương Mục Thu: “……”
Ngân Nhung: “Ta đi vào nha!”
Ngân Nhung tự quyết xốc tấm màn lên, khi đối diện với tầm mắt của Thành Dương Mục Thu, thì cười khoe hàm răng trắng ra lấy lòng, răng nanh nhòn nhọn, nụ cười có vẻ vừa đẹp vừa gian, hoạt bát đáng yêu.
“Nói chuyện như vậy, thì sẽ không bị người khác nghe được!”
Thiếu niên mặc đồng phục đệ tử ngoại môn màu xanh biếc hòa trộn với sắc xanh lơ, thu lại tai hồ ly và cái đuôi to xù long, mái tóc dài như thác nước cũng bới thành búi nhỏ đàng hoàng, cài một cây trâm bạch ngọc, vừa ngoan vừa nhẹ nhàng thoải mái.
Thành Dương Mục Thu im hơi lặng tiếng quan sát y, trong lòng lại không nhịn được than thở: Tiểu hồ ly tinh mặc màu xanh lam cũng đẹp như vậy, không giống yêu quái, mà như là một tiểu đạo đồng xinh đẹp.
Nhưng lại nghe “tiểu đạo đồng” tiếp tục nói: “Chủ nhân, ngài yên tâm đi, chuyện chúng ta từng lên giường với nhau, nhất định ta sẽ giữ miệng kín như bưng, không nói cho ai biết hết, thân phận của ta ta tự biết, chắc chắn sẽ không gây phiền phức cho ngài đâu.”
“…” Thành Dương Mục Thu, “Thân phận của ngươi là gì?”
Ngân Nhung: “Ngoài mặt thì ta là linh sủng của ngài, nhưng trên thực tế…”
Một thoáng dừng vi diệu.
Thành Dương Mục Thu có một thoáng chốc rất hồi hộp, chỉ lo con yêu quái không biết giữ mồm giữ miệng nói ra hai chữ “luyến đồng”, chưa kịp chờ Ngân Nhung nói gì, thì hắn đã thấy ngại trước rồi, âm thầm lặng lẽ giấu bàn tay mang nhẫn đi.
Song Ngân Nhung lại rất bình tĩnh: “Trên thực tế, chúng ta không có quan hệ gì cả! Trong lòng ta rõ ràng, ngài là chưởng môn Tiên tôn cao cao tại thượng, ta chỉ là một con mị yêu nho nhỏ, chim trĩ thì làm sao có thể xứng với phượng hoàng chứ? Ngài ghét bỏ ta cũng là chuyện bình thường thôi, ta cũng tự mình biết mình… mấy ngày nay ngài vẫn luôn trốn tránh ta, là vì sợ ta bám riết lấy ngài đúng không?”
Thành Dương Mục Thu: “……”
Ngân Nhung nhạy cảm phát hiện ra biểu cảm của ông cố tổ không đúng, vội vã trớ chú lập lời thề: “Ca ca yên tâm đi, chờ yêu đan của ta khôi phục, ta sẽ đi ngay lập tức, tuyệt đối sẽ không cậy nhờ ca ca!”
Sắc mặt Thành Dương Mục Thu càng khó coi.
Ngân Nhung: “Thật thật sự đó, ta lấy đạo tâm ra thề, quan hệ của chúng ta chỉ đơn thuần trên thân thể, nếu có giữ một chút xíu ý đồ không an phận nào với ngài, ta sẽ —— ”
“Câm miệng!”
Ngân Nhung giật mình nhảy lên, ngoan ngoãn im lặng, nhưng không rõ cuối cùng là mình nói sai chỗ nào rồi.
Thế là không tiếp tục chủ đề này nữa, lấy lời giải thích đã chuẩn bị trước từ đầu, hỏi: “Phải rồi, đêm đó, ta thải bổ ngài, thuật thải bổ không tốt cho tu sĩ, linh lực chỉ có bấy nhiêu đó, ta lấy đi rồi, ngài sẽ không còn, hiểu ý của ta không? Ta chỉ là lo lắng cho ngài thôi, muốn hỏi thử xem thân thể ngài có chỗ nào trở ngại không, có khi nào làm tổn hại đến tu vi không?”
Thành Dương Mục Thu vẫn xụ mặt, tức giận nói: “Bản tôn là đại năng mạnh nhất hiện giờ, linh lực thâm hậu, ngươi há có thể tưởng tượng được? Một dòng sông chia ngươi một gáo, thì có ảnh hưởng gì được?”
Ngân Nhung: “……” Nếu như ngài lải nhải như vậy thì lời đấy ta không nhận đâu.
Lão nhân gia ngài khiêm tốn chút được không? Câu như “Đại năng mạnh nhất hiện giờ”, không phải là lúc người ta khen ngợi ngài mói nói à? Sao phải lại đi cướp thoại của người khác chứ!
Ngân Nhung đành phải cười gượng: “Vậy thì tốt vậy thì tốt.”
Một hồi lặng thinh lúng túng.
Mặt Thành Dương Mục Thu vẫn tối sầm như trước: “Còn chuyện gì nữa?”
Ngân Nhung hết bịa nổi: “Không còn.”
Thành Dương Mục Thu: “Vậy còn không lui xuống?”
Ngân Nhung: “……” Thôi được rồi.
Ngân Nhung cầu hoan thất bại, ủ rũ cúi đầu ra khỏi “biệt viện lâm thời” của chưởng môn, đón đầu gặp ngay một đoàn đệ tử.
Ngân Nhung: “…”
Cácđệ tử: “…”
Trong đó có một người là người quen, đó là Thanh Hiên mới vừa chạm mặt cách đây không lâu.
Có lẽ Thanh Hiên muốn giảm bớt xấu hổ, giấu đầu hở đuôi: “Bọn ta chỉ đi dạo thôi, không phải cố tình chứng kiến ngài bị chưởng môn sư tổ đuổi ra ngoài.”
Ngân Nhung: “…………” Vậy thì ta đúng là rất cảm ơn ngươi.
Ngân Nhung biết rõ người bình thường hóng hớt chuyện của Tiên tôn cao cao tại thượng đến cỡ nào —— huống vị Tiên tôn kia còn là Thành Dương Hoành nữa —— y nghi là hơn hai trăm người trên cái tiên phảng này không bao lâu nữa sẽ biết y “thất sủng”, cộng thêm sự việc này sẽ được thêm mắm dặm muối lan truyền sùng sục.
Quả nhiên, chưa tới một canh giờ, y đã gặp được Thanh Bản đặc biệt đến chế giễu.
Thanh Bản vốn là đệ tử ngoại môn bị Hi Hạc đuổi ra ngoài, tiền đồ đáng lý ra đã vô vọng.
Thế nhưng lại nằm trong danh sách được tuyển chọn tham gia thi đấu sư môn, trở thành một con ngựa ô, thành tích cuối cùng hình như đã lên đến hai mươi vị trí đầu.
Nguyên tắc “kẻ thắng