Cuối cùng thì Thành Dương Mục Thu cũng tách khỏi vạn ngàn âm thanh hỗn loạn, tìm ra Ngân Nhung.
Câu nói đầu tiên nghe được là: “Thiếu chủ Vạn Kiếm Tông, Trần Hướng Vãn, là người quen cũ của chưởng môn Tiên tôn chúng ta, hai người suýt nữa đã kết thành chuyện tốt.”
Ngân Nhung hồ đồ hỏi: “Chuyện tốt gì?”
Thanh Điền nặng nề tằng hắng một cái, nhưng Thanh Hiên là một tên không biết nghĩ ngợi, hoàn toàn không thèm để ý đến Thanh Điền, nói thẳng: “Kết đạo lữ đó!”
Thanh Điền sắp ho muốn đứt cổ họng.
Sắc mặt của Thành Dương Mục Thu bên ngoài bí cảnh đã đen như đáy nồi, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể rút kiếm giết người.
Ngân Nhung kinh ngạc nói: “Thành Dương lão tổ? Kết đạo lữ?! Sao có thể chứ, ai lại đi kết đạo lữ với ngài ấy? Trần thiếu chủ là người như thế nào vậy?” Là người như nào mà chịu được Thành Dương Mục Thu?
Ngân Nhung chỉ đơn thuần là kinh ngạc, nhưng mà lời đó lọt vào trong tai của người khác, lại cảm thụ được ý khác: Đấy chẳng phải là đang không kịp chờ nữa muốn hỏi thăm tình hình của “tình địch” sao?
Đương nhiên, trong “người khác” đó không bao gồm Thanh Hiên.
Thanh Hiên tâng bốc Trần thiếu chủ thành người mà chỉ có ở trên trời chứ dưới dất không có, nói chung là xuất thân cao quý, tư chất vô song, anh tuấn nho nhã, người gặp người thích.
Song cuối cùng lại thở dài: “Đừng thấy sư tổ đối xử với ai cũng lạnh lùng, nhưng với Trần thiếu chủ lại rất tốt.
Tiếc là, đạo của sư tổ kiên cố, không thể động tình, cuối cùng khéo léo từ chối đề nghị kết thân của Trần Tông chủ.”
“…” Ngân Nhung khiếp sợ đến mức không nói được chữ nào.
Thanh Hiên cho rằng y không tin: “Tuy rằng Trần thiếu chủ là thân nam nhi, nhưng tư chất vô song, lúc nghị thân với sư tổ của chúng ta, đã là Nguyên Anh rồi, tu sĩ tu con đường trường sinh, là việc làm nghịch thiên, tu vi càng cao, thì xác suất sinh ra dòng dõi càng thấp.
Trần thiếu chủ và chưởng môn chúng ta cùng có ý, quan hệ cũng không kém, nếu như ta mà là Trần Tông chủ, thì cũng muốn Tần Tấn chi hảo (1), không có gì là lạ cả.” tố
Ngân Nhung rất tán thành: “Cũng đúng, ngươi phân tích có lý lắm, biết nhiều thật.”
Thanh Hiên kiêu ngạo nói: “Chuyện cũ năm xưa thôi, cho dù là ở Thái Vi Cảnh, chưa chắc ai cũng biết được, nếu như nhập môn tương đối trễ… Khuê Nhạc, đệ chưa từng nghe tới đúng chứ?”
Không đợi Khuê Nhạc đáp lại, rốt cuộc Thanh Điền không thể nhịn được nữa ngắt ngang lời hắn: “Đã là chuyện cũ năm xưa, thì không cần nói ra!” Nói dứt lời còn liều mạng nháy mắt với Thanh Hiên, cái đầu chậm nửa nhịp so với người thường của Thanh Hiên cuối cùng cũng bắt kịp, lúng túng nói: “Ôi chao, ta quên mất Hồ công tử và sư tổ…”
Thanh Điền sợ Ngân Nhung đau lòng, vội vàng đổi chủ đề: “Thanh Hiên, đã tra được thứ đó là gì chưa?”
Thanh Hiên vội “ây” một tiếng, chạy đi tra cứu “sách tranh”, để lại Thanh Điền cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Hồ công tử, ngươi không sao chứ?”
“Cũng ổn.” Ngân Nhung bóp bóp chân, vừa định nói chút vết thương nhỏ này không tính là gì, lại nghe Thanh Điền khuyên nhủ: “Hôn ước của chưởng môn sư tổ và Trần thiếu chủ đã sớm không còn giá trị rồi, ngài đừng nghe đám tiểu nhân của Huyền Âm Cốc nói bậy.”
Lúc này Ngân Nhung mới nhận ra mình bị hiểu nhầm, thì ra Thanh Điền không phải đang hỏi thăm chuyện mình bị trật chân.
Mấy người của Huyền Âm Cốc đó đã nói gì? Đúng rồi, “Ngươi biết tại sao lại đột nhiên bị chưởng môn của các ngươi đuổi ra không? Bởi vì thiếu chủ Vạn Kiếm Tông đến rồi.”
Ngân Nhung lắc lắc đầu, chắc chắn mà nói: “Ngài ấy đuổi ta đi ra ngoài, không phải là bởi vì Trần thiếu chủ.”
Thanh Điền và Thành Dương Mục Thu ngồi trước Bích Hải Kim Kính đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó lại nghe Ngân Nhung nhỏ giọng nói: “Ngài ấy đuổi ta đi ra ngoài, đơn giản là bởi vì ghét ta thôi.”
Thiếu niên nói lời đó rất bình tĩnh, một chút oán hận cũng không có, dường như là đang trình bày một sự thật hiển nhiên, Thành Dương Mục Thu lại thấy một nỗi muộn phiền dâng tràn trong lòng mình.
Thanh Điền không biết nên khuyên nhủ như thế nào: “Ngài… haizz…”
May là cuối cùng thì Thanh Hiên cũng tìm ra được hòn đá nhỏ đó là gì trong “Sách tranh về trăm loại bảo vật trong bí cảnh Trường Châu”, còn thừa nước đục thả câu: “Có một tin tốt, một tin xấu, mọi người muốn nghe cái nào trước?”
Ngân Nhung: “Tin tốt?”
Thanh Hiên: “Hòn đá đó gọi là Niết Bàn Vũ Tuế, là vật liệu rèn đúc cấp Thiên, quý hiếm hôn Linh Khu Bích Lan mà Huyền Âm Cốc cướp mất rất nhiều.”
Ngân Nhung thầm nghĩ chẳng trách, lúc đó y vốn định ngậm gốc linh thảo đó, dọc theo vách núi cheo leo chui vào trong hang, song không ngờ là một chân bất ngờ giẫm lên một “hòn đá nhỏ”.
Khi đó chợt cảm thấy có một… một cảm giác thoải mái khó có thể hình dung, giống như là hòn “Niết Bàn Vũ Tuế” đó đang kêu gọi y vậy.
Ngay khoảnh khắc đó, Ngân Nhung theo bản năng cho rằng, thứ đó chắc chắn là bảo vật khó tìm được hơn cả Linh Khu Bích Lan.
Nên y sợ bị người Huyền Âm Cốc phát hiện, mới đạp ở chỗ đó, để cho đối phương cướp Linh Khu Bích Lan đi mất.
Nhưng Thanh Hiên lại ngay lập tức nói: “Còn tin xấu là, viên ngọc tủy Niết Bàn này có tác dụng là “thức tỉnh” —— có thể đánh thức sức mạnh dồi dào trong ngủ say trong cơ thể đại năng —— nó chỉ có một tác dụng như vậy, mà chỉ hữu dụng với đại năng bị phong ấn sức mạnh.
Thanh Điền: “Nói cách khác, không có tác dụng với chúng ta.”
Thanh Hiên: “Đúng vậy, bán cũng chẳng bán được cao giá, thứ này như là dược liệu chuyên để trị bệnh nan y vậy, quý giá hiếm có hơn nữa, thì cũng không có người mua, nên cũng chỉ là một cục đá bình thường.” Đồng nghĩa với việc, kém hơn Linh Khu Bích Lan rất nhiều.
Ngân Nhung chần chờ nói: “Vậy thì… có thể cho ta viên Niết Bàn Vũ Tuế này không?” Cho dù là vô dụng, thì y cũng cảm thấy hòn đá nhỏ này rất đặc biệt, như là vô cùng có duyên với mình, mang bên mình cảm thấy dễ chịu.
Tất cả mọi người không có gì dị nghị: “Thứ này vốn dĩ là do ngài tìm ra, nên thuộc về ngài.”
Ngân Nhung vui vẻ nhận, cẩn thận cất vào trong lục lạc chứa đồ của mình.
Lúc này y vẫn còn mặc cái áo lông màu đỏ, hờ hờ hững hững, áo bào màu đỏ đậm, da dẻ trắng nõn, tai hồ đuôi cáo, trên cổ thắt một cái vòng da màu đen.
Theo động tác cất Niết Bàn Vũ Tuế của y, lục lạc vang lên tiếng leng keng, thực sự là quyến rũ rạng ngời.
Thanh Điền, Thanh Hiên ít nhiều gì cũng lớn hơn mấy tuổi, suy cho cùng vẫn có hiểu biết, tương đối là bình tĩnh.
Chỉ có một mình Khuê Nhạc là không dám ngóc đầu trong cả quá trình, ngay từ khi Ngân Nhung hóa hình, vẫn luôn im lặng đến tận bây giờ mới bật ra được một câu đầy đủ: “Y, y phục đệ tử của ngài bị mất rồi.”
Ngân Nhung đau lòng nói: “Đúng vậy, có lẽ là rơi xuống vách đá.” Là y phục đệ tử của Thái Vi Cảnh đó, Thái Vi Cảnh giàu nứt đố đổ vách, ngay cả y phục đệ tử thống nhất cũng mang phù văn phòng ngự, trị giá rất nhiều linh thạch!
“Nếu như ngài không chê, thì chỗ ta vẫn còn một bộ đồ dự phòng.” Khuê Nhạc vẫn nhìn xuống đất như trước, nói tiếp.
Câu “thế sao được” của Ngân Nhung còn chưa kịp ra khỏi miệng, đã nghe thấy Thanh Hiên nói: “Tốt quá rồi, nếu không thì trông Hồ công tử nổi bật thế này, sẽ mang đến phiền phức mất!”
Sau khi Thanh Điền hung hăng đá cho hắn một cú, Thanh Hiên ôm chân Kim Kê Độc Lập (2) đổi giọng: “Ý ta là —— Hồ công tử tuấn tú như vậy, ăn vận cũng… nên mặc y phục đệ tử mới càng ra dáng Thái Vi Cảnh.”
Ngân Nhung đành phải nói cảm ơn với Khuê Nhạc, nhận bộ y phục đệ tử, nghĩ ngợi một chút, cuối cùng vẫn không thay ngay trước mặt tất cả mọi người, mà là chạy ra đằng sau một gốc cổ thụ.
Có điều, đám Thanh Điền tất nhiên sẽ không nhìn lén, nhưng các vị chưởng môn thì đang quan sát, mà đa số vì biến cố vừa rồi, nên góc nhìn vẫn còn đặt ở Ngân Nhung.
Ngay đúng lúc này, mặt gương của tấm Bích Hải Kim Kính khổng lồ đong đưa kịch liệt, mặt kính tối sầm xuống, tất cả hình ảnh cũng biến đổi theo, ngay khoảnh khắc đó, bảo kính cấp Thiên phút chốc biến thành một tấm gương tầm thường.
Mọi người xôn xao bối rối, các chưởng môn vội vàng truyền linh lực vào trong gương, hòng muốn sửa chữa.
Chỉ có Phạm Cô Hồng vuốt chòm râu bạc, nhìn về phía Thành Dương Mục Thu.
Khi ấy, Thành Dương lão tổ vẫn mang điệu bộ như lão tăng nhập định chuyện chẳng liên quan đến mình.
Tấm Bích Hải Kim Kính soi gương mặt hắn, trẻ tuổi đẹp trai, nét mặt không cảm xúc.
Phạm Cô Hồng lắc lắc đầu, liếc mắt nhìn nhau với Nhân Hoàn trưởng lão đằng sau mình, cả hai trao đổi với nhau một ánh mắt ngầm hiểu phức tạp.
Mãi đến sau một chén trà, “sự cố” trên Bích Hải Kim Kính mới được sửa xong, Thành Dương Mục Thu nhìn thấy Ngân Nhung đã ăn mặc chỉnh tề, chỉ là bộ đồng phục thì hơi rộng so với y, tay áo phải xắn lên mấy lớp, ống quần cũng phải xử lý.
Bởi vì đó là áo bào của Khuê Nhạc, mà dáng người Khuê Nhạc cũng tương đối là cao lớn.
Thành Dương Mục Thu thở ra một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, không muốn nhìn nữa.
“Mục Thu huynh? Thật sự là huynh.”
Thành Dương Mục Thu không vui nhấc mí mắt lên, nhìn thấy một bóng người quen thuộc, đường nét mặt mày êm dịu sáng sủa, người như ngọc, thân mang áo trắng, tay cầm quạt giấy, đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh (3).
Đây chính là thiếu tông chủ của một trong “Tứ Tông” – Vạn Kiếm Tông – Trần Hướng Vãn.
Trên đời này không có quá nhiều người dám gọi thẳng tên của hắn, Trần Hướng Vãn là một trong số đó.
Thật ra “người quen cũ” mà Thanh Hiên nói tới, “được chưởng môn sư tổ đối đãi khác biệt”, cũng không phải là không có lửa mà lại có khói, đến ngay cả Thành Dương Mục Thu còn phải thừa nhận, đúng thật là thái độ mình có khác biệt với Trần Hướng Vãn.
Vạn Kiếm Tông có ơn với hắn, Trần Hướng Vãn có tình với hắn, hắn không thể tiếp nhận hôn ước đạo lữ của Trần thiếu chủ, song không thể xa lánh người này được, vì ân “tình” của cá nhân mình, vì để ý đến “đại cục” của Thái Vi Cảnh, nên không xa cách được.
Trần Hướng Vãn ôn hòa nhìn Thành Dương Mục Thu: “Mục Thu, vốn ta đã quyết định, là đời này không gặp lại huynh nữa, thế nhưng ta nghe được một việc, đã khiến ta dấy lên hi vọng.
Ta nghe nói… huynh nuôi dưỡng một con hồ ly đực? Điều đó có đồng nghĩa với việc vạn tuế cũng có thể nở hoa không.”
Hắn cười rộ lên: “Ta có thể lại đến quý phủ làm khách, xem… xem cuối cùng là tiểu hồ ly tinh huynh nuôi trông ra sao không?”
Tuy bảo là dò hỏi, song vẻ mặt của Trần Hướng Vãn lại rất chắc chắn.
Bởi vì hắn biết, Thành Dương Mục Thu sẽ không bao giờ từ chối mình, không bao giờ xa cách mình.
Tựa như bất kể gặp được nguy hiểm gì, Thành Dương Mục Thu sẽ luôn luôn bảo vệ mình vậy, mạnh đến thế, lại chỉ dịu dàng với mỗi mình mình, sao có thể khiến người ta không động lòng đây?”
Nếu như hắn chịu nuôi một con hồ ly tinh bên người, có phải là, vô tình đạo của hắn, không cứng rắn đến mức không phá được, thế thì mình… cũng muốn thử lại lần nữa.
Sau đó, đã nghe Thành Dương Mục Thu đáp lại một cách lạnh lùng: “Không được.”
Trần Hướng Vãn: “Vậy thì quấy rầy —— sao? Không được???”
Bên trong bí cảnh, Ngân Nhung cứ đi một lúc, là không kiềm được lấy Niết Bàn Vũ Tuế đã cất vào lục lạc chứa đồ ra thưởng thức.
Chỉ cần chạm vào nó, là cảm giác người mình tê tê, rất dễ chịu, ngay cả đi đường xa như vậy mà vẫn không thấy mệt.
“Bây giờ sắc trời không còn sớm, phía trước có một khu rừng trúc, trên bản đồ có đánh dấu, nghe nói nơi đây yêu thú ít, tương đối thích hợp tu hành, ta thấy mọi người đều đã thấm mệt rồi, không bằng đến đó nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại xuất phát tiếp?”
Hôm nay bốn người gập ghềnh trắc trở tìm cơ duyên cả một ngày, ngoại trừ ban đầu thua Huyền Âm Cốc ra, sau đó trái lại vụn vặt lẻ tẻ cũng thu hoạch được không ít, vẫn tạm ổn.
Cả bọn đã mệt rồi, ai cũng thấy lời đề nghị nghỉ ngơi không tệ, toàn