Ngân Nhung xoa xoa con mắt, rất tự nhiên hỏi: “Tỉnh rồi?”
Thành Dương Mục Thu: “…”
Ngân Nhung cảnh giác cụp hồ ly xuống phía sau: “Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta! Ngươi ngươi ngươi đủ lắm rồi! Thật sự không thể làm nữa!” Với thể lực của tổ tông, làm thêm một lần nữa, cái mạng nhỏ của y cũng đi luôn.
Hơn nữa cả hai còn ghé vào nhau rất gần, Ngân Nhung có thể từ từ cảm nhận được sự nhiệt tình vào buổi sáng của nam nhân trưởng thành, tức thì giật thót mình lên, dùng cả tay cả chân bò ra khỏi lồng ngực Thành Dương Mục Thu.
Làm tác động đến vết thương, đau đến mức lông trên tai hồ ly và đuôi nổ tung lên.
Thành Dương Mục Thu như hai người khác nhau với ông tổ bịn rịn sến súa ngày hôm qua, đứng yên không nói một lời, dù y sam xốc xếch, song vẫn tỏa ra một cảm giác lạnh lùng xa cách ngàn dặm, “Ngày hôm qua, chúng ta…”
Ngân Nhung lên án: “Không phải chúng ta, là ngươi! Cho dù ta là mị yêu, nhưng làm chuyện đó, cũng biết phải tránh người khác, ít nhất cũng có có mảnh ngói che thân, ngươi thì hay rồi, không nói một lời nào, cứ đè ta ra là làm —— ”
“Câm miệng!” Tai Thành Dương lão tổ đã đỏ cả lên, quát lớn, “Chú ý ngôn từ, còn ra thể thống gì nữa?”
Ngân Nhung rụt cổ một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta chỉ nói thật thôi mà…” Ngươi làm không biết ngại, thế mà còn xấu hổ không người ta nói, kiểu gì thế, chỉ “còn ra thể thống gì”, “không biết xấu hổ”.
…chờ một chút! Cách dùng từ quen thuộc này…
Ngân Nhung nhúc nhích tai hồ ly trên đỉnh đầu: “Ngươi… khôi phục bình thường?”
“…” Thành Dương Mục Thu ngầm thừa nhận.
Ngân Nhung thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài: “Khôi phục là tốt rồi, hôm qua ta sợ chết đi được.”
Thành Dương Mục Thu im trong chốc lát, mới nói: “Hôm qua, làm ngươi sợ rồi?”
Ngân Nhung lớn tiếng: “Đúng thế!” Điệu bộ hôm qua, suýt chút nữa đã ăn tươi nuốt sống y rồi, ngay cả khí lực để luyện hóa tinh khí y cũng cũng không có.
Thành Dương Mục Thu lại quay về im lặng: Tiểu hồ ly thế mà lo lắng mình đến vậy, bởi vì mình trúng độc, kinh hoảng đến như thế…
“Tiên tôn, ngài vẫn chưa đi sao?” Tiếng nói của Ngân Nhung ngắt ngang dòng suy tư của Thành Dương Mục Thu.
Thành Dương Mục Thu: “Ngươi gọi ta là gì?”
“Tiên tôn…” Có cái gì không đúng sao, không phải hắn không cho phép mình gọi “ca ca” sao?
“…” Nhận ra tổ tông hình như không được vui lắm, Ngân Nhung nhanh trí nói: “Cảm tạ ơn cứu mạng của Tiên tôn.”
Sau đó lại hỏi: “Tại sao ngài còn chưa đi vậy?”
Trên người thiếu niên vẫn còn khoác tiết y của hắn —— áo choàng sớm đã bị cởi xuống, tiết y hơi rộng, để lộ ra một phần lớn da thịt từ vai đến ngực, trắng trẻo non nớt, thế nên những dấu vết để lại càng thêm nổi bật, đáng sợ.
Sau khi Thành Dương Mục Thu dời tầm mắt đi: “Tại sao ta phải đi?”
Ngân Nhung nói như chuyện đương nhiên: “Lần nào làm xong, ngài cũng nhấc quần lên là đi.”
Lòng dạ Thành Dương Mục Thu thoáng động: Vì sao phải nhắc đến chuyện đó, y… đang trách mình sao?
Thế nhưng, bản thân hắn cũng chưa từng hứa với y bất cứ điều gì, chuyện báo ân… đồng ý chữa yêu đan cho y, lại cho y thiên linh địa bảo, là không ai nợ ai nữa.
Có điều vì sao, tiểu hồ ly này vẫn cứ thích một cách nồng nhiệt như thế chứ? Không được, thế là vượt quá giới hạn rồi.
Trước giờ Thành Dương Mục Thu vẫn luôn không thích sự vật vượt khỏi khống chế của mình, cảm thấy nên chấm dựt chuyện này ở dây thôi, tuyệt đối không thể để mặc cho nó phát triển thêm nữa, thế là xoay người rời đi.
Ngay khoảnh khắc tổ tông xoay người lại, Ngân Nhung cảm thấy không khí cũng mát mẻ hơn —— tốt quá rồi, đi nhanh lên đi, chẳng biết hôm qua đã làm bao nhiêu lần rồi nữa, để lại bóng ma quá mạnh mẽ, làm cho Ngân Nhung nhìn thấy hắn là mông lập tức đau lên như phản xạ có điều kiện.
Song, Thành Dương Mục Thu đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên đứng lại, đưa lưng về phía Ngân Nhung, thấp giọng nói: “Thi đấu sư môn vẫn còn tiếp tục, vì để giữ công bằng, bản tôn không tiện ở lại trong bí cảnh quá lâu.”
Nghĩa bóng: Là có chuyện mới đi, chứ không phải là vì tránh né ngươi.
Tuy nhiên chưa kịp chờ cho Ngân Nhung thẩm được ý trên mặt chữ, thì như là hắn đã tự cảm thấy không đúng, giấu đầu lòi đuôi bổ sung thêm: “Ta không cố tình đến để cứu ngươi.”
“…”
Ngân Nhung nhìn thoáng qua bóng lưng dần xa của hắn, thấy chẳng hiểu gì cả, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ hết sức chuyên chú cột vạt áo lại.
Y mặc xong tiết y tiết khố, lại bắt đầu thấy sầu lo về hai bộ pháp y dưới đất —— một bộ là do tổ tông cho y mượn mặt, một bộ là trong lúc hai người họ vận động, thì được dùng để lót nằm —— tuy là hàng thượng hạng không dễ bị bẩn nhung dẫu sao thì cũng dính mùi của hai người.
Trải qua một ngày một đêm “tàn phá”, bây giờ ngửi vẫn nghe thấy mùi hương mờ ám nồng đậm.
Ngân Nhung phe phẩy vãy đuôi, đến cùng vẫn cất pháp y vào trong lục lạc chứa đồ, phần mình thì dùng lông hồ ly biến ra một bộ thường phục, khoác bên ngoài, rồi thu tai và đuôi hồ ly vào.
Sau cùng là lặng lẽ thôi thúc linh lực, kiểm tra yêu đan một lần nữa, kết quả khả quan!
Yêu đan đã khôi phục được bảy tám phần rồi, dù không được hoàn chỉnh mười mươi, nhưng đã không cần dùng đến song tu, ké ít dương khí của tổ tong là đủ rồi, thậm chí không ké, thì tự lực tu luyện thêm bốn năm năm gì nữa, là chắc chắn có thể đắp vào được.
Hơn nữa yêu đan bây giờ dù còn thiếu một chút mới có thể khôi phục, thì cũng mạnh mẽ hơn viên yêu đan hoàn chỉnh hồi trước rất nhiều! Thật không hổ là Thành Dương lão tổ, tinh khí chính là đủ! Mình có thể được thải bộ hắn, đúng là gặp món hời quá to, đủ để mình khoe cả đời!
Ngân Nhung cảm thấy làm hồ ly không thể quá tham lam, không hiểu biết tốt thì thôi, chỉ thiếu một chút thì một chút, so với việc khóc lóc van nài cầu xin tổ tông thưởng thêm một lần song tu, không bằng đi về nhà, chọn thêm mấy thiếu niên lang anh tuấn, từ từ thải bổ tu luyện, tự do tự tại biết chừng nào!
Thành Dương lão tổ thuận lợi đi ra bí cảnh, lập tức chạm mặt Trần Hướng Vãn tươi cười gửi lời cảm ơn với mình, nói những lời hay như là “đức hạnh tốt, cứu chúng đệ tử ở trong cơn nguy khốn”…
Đã cách nhiều năm rồi, không biết vì sao người này lại đột nhiên bắt đầu thân thiết như vậy, Thành Dương Mục Thu mất kiên nhẫn lắng nghe, trả lời một câu lạnh như băng: “Thấy đệ tử gặp nạn, ra tay giúp đỡ là bổn phận của người làm sư trưởng, có gì phải tán dương?”
Trần Hướng Vãn bị hố, song không nổi giận, còn cười cười rất tốt tính, nhìn hắn không nói một lời nào ngồi trở lại bồ đoàn, nhắm mắt điều tức.
Thật ra cũng không phải điều tức, trong lòng Thành Dương Mục Thu đang nghĩ: Nên xử trí tiểu hồ ly tinh như thế nào đây? Yêu đan của y hẳn đã khôi phục được xê xích rồi, chờ trả hết nợ nhân quả rồi, nếu như y không chịu đi, thì nên làm thế nào cho phải?
Thôi, hắn tìm cho một lý do đàng hoàng: Thái Vi Cảnh lớn như vậy, nuôi thêm một con hồ ly, thì có gì khó đâu? Chỉ cần y chịu an phận thủ thường, trong lòng không mang vọng tưởng nữa, thì mình sẽ nuôi y cả đời, hứa cho y một đời vinh hoa phú quý, bình an trôi chảy, cũng không phải là không thể…
Không lâu sau khi Thành Dương lão tổ trở về, cuối cùng Bích Hải Kim Kính cũng trở lại bình thường, các vị chưởng môn, các trưởng lão, đã có thể thông qua tấm gương nhìn thấy tình hình của đệ tử của mình.
Bên trong bí cảnh lúc này, tất cả đang tranh đoạt cổ thú.
Tuy cổ thú đáng sợ, song vẫn là quái vật cẩn thận dạy dỗ bằng bí dược, cả người nó toàn là bảo vật, nhất là xương thú, là vật liệu luyện thượng hạng.
So với rất nhiều cơ duyên chỉ có thể gặp không thể cầu trong bí cảnh, thì cổ thú lại là tài nguyên nhìn thấy được, cho nên tạo ra một hồi tranh đoạt trong các đệ tử vừa thoát được, dễ dàng nhìn thấy cảnh rút xương lột da, đấu pháp cướp giật rầm rộ.
Ngân Nhung đi ra khỏi rừng lau Xích Hỏa, thẳng tiến theo hướng Bắc, y nhớ là, hướng Nam là lối vào bí cảnh, bỏ mặc con đường đó đi, cứ nhắm thẳng về hướng, chờ bí cảnh lần thứ hai mở cổng, là có thể đi ra ngoài.
Nhưng mà bây giờ không còn bản đồ nữa, nên không thể chọn đường, đành phải dựa vào cảm giác đi lung tung, dù sao thì đi về nơi đông người thì không thể nào sai được.
Tính thử, cách thời gian bí cảnh mở ra lần nữa, chỉ còn không đến ba ngày, chắc chắn tất cả mọi người sẽ cùng di chuyển đến lối ra, đến khi đó là có thể tìm được Thanh Điền, Thanh Hiên, Khuê Nhạc, không chừng cả nhóm của La Bắc nữa.
Trên đường đi thế mà vẫn thi thoảng gặp được một vài đệ tử Thái Vi Cảnh, nhưng không phải người quen, bởi vì Ngân Nhung cảm giác không lâu sau đó mình cũng sắp đi rồi, nên không chạy qua chào hỏi.
Cứ thế từ từ đi, mệt mỏi thì tìm một chỗ râm mát nghỉ ngơi, lấy thanh dao khắc mà Hải Trãi tặng ra thưởng thức.
Đồ thì đúng là đồ, chẳng những linh khí dồi dào, còn chém sắt như chém bùn, một cây dao điêu khắc nho nhỏ, nhưng có thể nhẹ nhàng cắm vào khoáng thạch cứng rắn ven đường, chỉ tiếc là Ngân Nhung không biết dùng.
Y từng thử dùng dao điêu khắc để khắc Niết Bàn Vũ Tuế, nhưng mà, ngoại trừ tước mất một lớp vỏ mỏng bên ngoài ra, thì không có gì thay đổi cả, làm cho Niết Bàn Vũ Tuế tròn trịa bị khắc ra góc cãnh, làm cho Ngân Nhung đau lòng không chịu nổi, từ đó cũng ngừng thử nghiệm.
Vốn tưởng rằng vừa đi vừa nghỉ như vậy, có lẽ đi ra bí cảnh một mình, không ngờ rằng sau khoảng chừng hai canh giờ, thì gặp được người quen.
“Ngân Nhung!”
“Hồ công tử!”
Ngân Nhung theo tiếng kêu nhìn lại, tức thì gặp được Thanh Hiên và Thanh Điền.
Ngân Nhung cũng