Nơi cần đến là một khu núi hoang, trong núi có một động phủ.
Không biết Ngân Nhung, Trần Hướng Vãn chìm vào giấc mộng đẹp nào, mà trên mặt đều có vẻ vừa ngây dại vừa thỏa mãn, dù ống quần dính nước bùn, vẫn không hề hay biết.
“Huyết Cô” đang cưỡi ngựa nhảy xuống đất, hóa thành một vũng máu, biến mất không còn tăm hơi.
Con ngựa kia thì nhảy dựng hai chân trước lên, lắc mình biến thành một nam tử tóc xù viên ngoại ăn vận sang trọng, ưỡn bụng ra, khoe khoang với đồng bạn: “Câu được thêm ba tên nữa! Ra xem phẩm chất đi này!”
Lũ yêu trong động phủ lại không mấy nhiệt tình, chỉ có một con yêu lên tiếng đáp lại: “Đã bắt dược chừng năm mươi tên, đủ rồi! Còn thêm phiền phức như vậy làm gì?”
“Không phải, các ngươi nhìn cho kỹ đi, lần này phẩm chất không phải thường đâu, là mỹ nam tử đích thực cả! Nhất là người nhỏ tuổi nhất, chậc chậc, các ngươi nhìn là biết ngay, Lão Mã ta sống mấy trăm năm, cũng chưa từng được thấy ai lẳng lơ được như thế cả, thiếu chủ nhất định sẽ thích…”
Mí mắt Thành Dương Mục Thu động đậy, bàn tay giấu bên trong ống tay áo, bấm quyết biến hóa, chỉ cần hơi thả ra một tí linh lực, thì Ngân Nhung sẽ tỉnh lại từ trong giấc mộng đẹp mà yêu vật tạo ra cho y.
Song, đồng bọn của con ngựa yêu kia bước ra, bỗng nhiên kinh ngạc thốt lên: “Đây, đây không phải là thiếu chủ hay sao!”
Bàn tay đang bấm quyết của Thành Dương Mục Thu chợt ngưng, màu mắt tối đen.
Lúc này, một công tử trắng toát mặt mũi nhỏ nhắn, vóc dáng cao gầy, mặc Yến Cư Phục màu xnah lam đi qua, khi nhìn thấy Ngân Nhung thì đôi mắt tinh xảo trợn to lên: “Không sai, đúng là thiếu chủ!”
Lũ yêu dồn dập chạy tới: “Ngươi không nhìn lầm đó chứ?”
“Lão Mã, ngươi dụ được thiếu chủ đến rồi! Thật đúng là có được mà chẳng tốn hơi sức nào, được dịp ghi thêm công cho ngươi trước mặt Thập Phương Sát đại nhân rồi!”
“Không sai, tên công tử bộ áo trắng cầm quạt đó cũng ở đây nữa! Nếu như hôm đó không bị Vô Lượng Tông cản mũi thì chúng ta đã đắc thủ rồi, không ngờ rằng bọn họ lại trúng kế rơi vào trong tay chúng ta, đây quả là ý trời!”
“Còn một người còn lại là ai?”
“Cần gì phải quan tâm hắn, nếu như trúng ảo thuật của Lão Mã rồi, thì không có gì đáng sợ.”
Lão Mã không cam lòng: “Dù gì thì ta cũng là đại yêu kỳ Pháp Tướng, tương đương với Nguyên Anh lão tổ của nhân tộc! Nếu là ngày xưa, là đã có thể khai sơn lập phủ, xưng vương một cõi, con mẹ nó ngươi có thể tôn trọng hơn được không?”
“Lão Mã, bình tĩnh đừng nóng, chính sự quan trọng.” Xà yêu thanh y rõ ràng là kẻ đứng đầu trong đám yêu quái này, hắn ta vừa lên tiếng, lũ yêu lập tức yên tĩnh.
Lão Mã áp sát vào Ngân Nhung phì mũi thở ra một hơi, một làn sương khói tím đậm từ trong lỗ mũi phun ra, Ngân Nhung tức thì không còn cười dại nữa, ho khan, sau khi bất ngờ tĩnh dậy thì không ngừng nôn khan.
“Cái mùi gì vậy, thối quá.” Ngân Nhung nôn ọe đến ứa cả nước mắt, lau khô mắt.
Sau đó mới thấy rõ tình cảnh của mình sợ đến mức hiện ra cả tai hồ ly: “Ngươi ngươi các ngươi là ai! Đây là đâu?!”
“Chờ đã, ta nhận ra ngươi, ngươi là con rắn truy sát ta!” Ngân Nhung xù lông lên, đôi tay đầy lông tơ trên đỉnh đầu áp sát về sau, vô thức ngưng tụ một cụm sương giá trong lòng bàn tay.
Xà yêu từng chứng kiến sức mạnh của Ngân Nhung, đôi mắt hẹp dài chớp một cái, không tiến lên trái lại còn lùi bước về, sau đó khụy hai đầu gối quỳ xuống đất, rồi hành đại lễ với Ngân Nhung: “Cung nghênh thiếu chủ!”
Lũ yêu phía sau hắn thấy thế, tất cả cùng nhìn bầu vẽ hồ lô, thoáng chốc quỳ xuống hết cả, hô to, “Cung nghênh thiếu chủ!”
Ngân Nhung: “……”
Y đang mơ hả, hay là đám yêu quái này điên hết rồi? Nếu như y nhớ không lầm, thì mấy ngày trước đó đám yêu này còn muốn đến lấy mạng của y mà? Giờ đang diễn cảnh nào vậy?
“Thiếu chủ,” Xà yêu dùng đầu gối đi đến, “Mấy hôm trước mạo phạm thiếu chủ, thật sự là do tình thế bức bách, không thể không ra hạ sách đó… ngài không biết đâu, lục lạc mặc ngọc ngài đeo trên cổ đã phong ấn năng lực của ngài lại.
Nhưng bọn ta lại không có khả năng tháo xuống, chỉ khi nào ngài có nguy hiểm đến tính mạng thì thứ đó mới có thể tạm thời rơi ra.
Bọn ta không hề muốn hãm hại ngài, chẳng qua chỉ để đánh thức ngài thôi thiếu chủ!”
“…các ngươi bịa chuyện có tâm hơn tí được không? Ta hoàn toàn không quen biết gì với các ngươi cả.” Ngân Nhung cảnh giác hơi co về phía sau, âm thầm lặng lẽ thò một tay ra chọt Thành Dương Mục Thu bên cạnh.
Khổ nỗi tổ tông “ngủ” rất say, không hề có vẻ gì là muốn tỉnh lại.
Xà yêu: “Ngài cũng có “Hàn Tô Triền” giống với chủ cũ của chúng ta Yêu vương Tuyết Sơn, đó là thiên phú! Không ai có thể luyện ra được thông qua thuật pháp cả, đây chính là bằng chứng! Ngài không tin bọn ta cũng được, nhưng ngài cũng có thể đi hỏi người khác, hễ là ai hơi có tuổi thì đều biết năng lực của Yêu vương Tương Mị!”
Ngân Nhung nắm được trọng điểm: “Ý của ngươi là, ngươi sẽ thả ta đi ra ngoài?”
Xà yêu cung cung kính kính khấu đầu: “Tất nhiên rồi, ngài là chủ tử, không phải tù binh.”
Ngân Nhung: “Vậy bây giờ ta đi luôn nhé?”
Xà yêu không ngăn cản: “Đương nhiên là được.”
Ngân Nhung động đậy tai hồ trên đỉnh đầu, bò lên lập tức kéo Trần Hướng Vãn nằm bên phải mình.
Thành Dương Mục Thu ở bên trái hình như hơi cử động một chút, Ngân Nhung ngờ ngờ nghe tiếng vang giòn giã khi siết chặt nắm tay, nhưng chắc là do căng thẳng quá nên nghe nhầm thôi, dù sao thì tổ tông còn đang “ngủ say”.
“Thiếu chủ chậm đã, ngài có thể đi, nhưng hắn thì không được.” Xà yêu nói, “Dù sao thì đây cũng là người mà bọn ta bắt để chuẩn bị dâng lên làm lễ vật cho ngài, còn chưa được dạy dỗ.”
Thật ra nãy giờ đám yêu quái này miệng mồm ngọt sớt núi nhiều vậy, cứ như là có lý lẽ bằng chứng đàng hoàng, thậm chí còn thề thốt.
Nhưng một chữ Ngân Nhung cũng không tin, giờ lại chợt có hứng: “Dâng lên cho ta làm gì?”
Xà yêu mập mờ nói: “Tất nhiên là lễ ra mắt cho ngài, thuộc hạ nghe nói thiếu chủ tu tập thuật thải âm bổ dương, nên cố tình chọn năm mươi vị mỹ nam tử, dâng cho ngài hưởng dụng.”
“…”
Đám yêu còn lại cũng đồn dập phát biểu: “Xin thiếu chủ vui lòng nhận, đây là tấm lòng thành của chúng tiểu nhân, xem như là bồi thường vì lần mạo phạm trước đó, nếu như thiếu chủ tha cho chúng tiểu nhân, thì xin hãy nể xem thử đi ạ!”
Xà yêu: “Nếu thiếu chủ vội trở lại cũng không sao, chờ sau này bọn ta dạy dỗ đàng hoàng rồi dâng cho thiếu chủ sau!”
Thành Dương Mục Thu nghe xà yêu nói thế, tim đã buông nhẹ một nửa —— lũ yêu vẫn chịu thả Ngân Nhung đi.
Lúc này hắn đã biết được đại khái mục đích của đám yêu tộc này rồi, gì mà “Tam Thi Huyết Cô” chứ, chẳng qua chỉ là cố tình ra vẻ mờ ám làm phép che mắt.
Quả nhiên đám yêu vật này là di lão di thiếu (những người trung thành với triều đại cũ) của Tương Mị, lại dám lừa gạt Ngân Nhung nói y là thiếu chủ gì nữa, Ngân Nhung rời đi trước cũng tốt, đến lúc đó hắn còn phải vặn hỏi, với không cần sợ ném chuột vỡ đồ.
Thành Dương Mục Thu lòng đầy tự tin cho rằng tiểu hồ ly tinh nhà mình không có lý do gì không đi.
Nhưng mà, Ngân Nhung lề mề đi ra đến cửa phủ, thấy đám yêu tộc kia có vẻ thật sự không muốn đổi theo y, không ngờ do do dự dự đi vòng lại: “Các ngươi nói là mỹ nam tử sao?”
Lũ yêu sững sờ, chợt ám muội cười rộ lên, “Tất nhiên là dung mạo đẹp, dương khí đủ, trẻ tuổi!”
“Có điều là mới sàng lọc sơ qua thôi, nếu như thiếu chủ không để ý, tự mình xem qua, xem coi có đồng ý giữ lại dùng không?”
Ngân Nhung vẩy vẩy vẩy vẩy chóp đuôi giấu ở dưới áo bào: “Cũng được.” Sau lại nghe tiếng tiếng siết tay giòn tan.
Ngân Nhung ngờ vực giật giật tai hồ ly trên đỉnh đầu, cảm thấy tiếng chim muông trong núi ồn ào quá, phiền ghê, chắc chắn là mình nghe nhầm rồi.
Thật ra y ở lại không phải do đang liều lĩnh, mà là thông qua dò xét: Bản lĩnh của đám địa yêu này mấy ngày trước y đã được lĩnh hội rồi, nếu như muốn khống chế mình, thì không phải là khó, không cần phải hợp nhau tấn công.
Nhưng lần này bọn chúng lại thật sự đồng ý cho y rời đi, thế lại rất đáng nghi.
Còn chuyện mà đám yêu quái này nói y là “thiếu chủ”, một cái dấu chấm câu y cũng chẳng tin nổi —— lùi một vạn bước, cho dù có là thật, thì làm thiếu chủ của một đám yêu ma quỷ quái một bụng xấu xa này, kết cục của người làm chủ nhân như y chắc chắn không có gì tốt lành —— bất kể là “ám sát” ở thành Phong Yên, hay là bẫy rập trong bí cảnh, ngay cả việc nam tử trong thôn Chương Hà mất tích cũng là bởi vì “tuyển chọn mở rộng hậu cung” cho y, tất cả đều đang nhằm vào y.
Ngân Nhung thật sự tò mò, cuối cùng thì trong bụng bọn chúng đang suy tính điều gì.
Sau đó chỉ thấy lũ yêu dâng lên một chuỗi… mỹ nam đàng hoàng.
Cùng là hậu sinh khoảng chừng hai tuổi, bị trói bằng dây thừng, như xiên kẹo hồ lô vậy, mỗi người một cục, nói dài thành một chuỗi, tiểu yêu hét lớn, đưa đến trước mắt Ngân Nhung, trên mặt không ít người còn lộ ra vẻ không cam lòng.
Ngân Nhung: …tự nhiên lại thấy hơi hơi có cảm giác như thiếu chủ ác bá trêu trai ghẹo gái thật?
Hơn nữa, cảnh tượng này rất quen thuộc… không phải cảnh trong giấc mơ ban nãy đây sao? Y vô thức liếc nhìn Thành Dương Mục Thu, nghi thần nghi quỷ hỏi: “Hai người kia, cũng là lô đỉnh chuẩn bị cho ta sao?”
Xà yêu sững sờ, chợt cười nói: “Vị kia tu sĩ bạch y ít nhất là đại năng Nguyên Anh trở lên, nếu như tùy tiện để hắn tỉnh lại, e sợ không dễ khống chế.”
“Vậy còn người cao lớn kia?” Ngân Nhung chỉ tay vào Thành Dương Mục Thu.
“Hắn sao…” Xà yêu liếc mắt ra hiệu, ngựa yêu vừa mới đóng giả Huyết Cô lập tức đi đến thăm dò tu vi của hắn.
Tuy rằng tu sĩ bình