Đông Liễu nhạy cảm nhận ra được vấn đề này không đơn giản, ngắm nghía trái phải hắn.
Thành Dương Mục Thu thấy thế, bèn chậm rãi nói: “Ngân Nhung đã nói hết với ta rồi, sư phụ không cần phải giấu.
Chỉ là lúc đó Ngân Nhung còn nhỏ, sợ là trí nhớ của y không rõ ràng nên mới phải hỏi thế.” Sau đó mới thuật lại chuyện Ngân Nhung rơi vào nồi nước sôi như thế nào, suýt chết ra sao.
Đông Liễu nghe vậy á khẩu không trả lời được, thầm mắng đồ đệ ngu ngốc.
Đến ngay cả mấy chuyện đó cũng nói hết ra, đúng là đã bị tên công tử này câu mất hồn rồi! Rồi lại nghe Thành Dương Mục Thu nói tiếp: “Nếu như tại hạ đoán không sau thì chắc hẳn sư phụ cũng đã nhìn ra đầu mối, biết cái lục lạc đó có tác dụng áp chế, phong ấn đồ vật.
Nhưng còn chi tiết cụ thể thì kính xin ngài vui lòng chỉ giáo.”
Lúc Ngân Nhung được gặp lại Thành Dương Mục Thu và sư phụ của mình thì chợt phát hiện ra bầu không khí giữ hai người đã trở nên hài hòa hơn không ít, chủ yếu là Đông Liễu không còn liên tục bới lông tìm vết, song sắc mặt vẫn không được tốt.
Ngân Nhung rất hợp lý hoài nghi rằng cuối cùng thì sư phụ của mình cũng đã chọc giận lão tổ nên bị dạy dỗ, bèn lo âu hỏi: “Sư phụ, ngài không sao chứ?”
Đông Liễu hắt hơi một cái, “Chắc là bị trúng gió cảm lạnh rồi, không có gì đâu.”
Ngân Nhung: “Đang yên đang lành, sao lại trúng gió chứ?”
Thoạt tiên Đông Liễu lườm Thành Dương Mục Thu một cái: “Đến Tuyết Quật Cốc một chuyến.”
“?” Ngân Nhung ngạc nhiên hỏi, “Đến đó làm gì? Không phải sư phụ sợ lạnh nhất sao?”
Đông Liễu lực điền oan ức lắm.
Thành Dương Mục Thu thong dong lên tiếng: “Tiền bối nói là gần đây thường có yêu quái hoành hành, có rất nhiều yêu tộc làm loạn đang trốn ở Tuyết Quật Cốc.”
Đông Liễu vẻ mặt hoảng hốt, dùng khẩu hình để nói với Thành Dương Mục Thu: “Sao ngươi biết?”
Thành Dương Mục Thu chỉ hỏi những thứ có liên quan tới quá khứ của Ngân Nhung, nhưng cả hai chưa từng đề cập đến việc yêu tộc làm loạn gần đây, vậy thì làm sao hắn biết rõ ràng như thế?
Nhưng Thành Dương Mục Thu thoáng liếc mắt sang Đông Liễu một cái nhàn nhạt, mặt không đổi sắc nói: “Tiền bối cao thượng, lòng chứa muôn dân, nghe nói ta có chút khả năng hàng yêu phục ma, nên mới dẫn ta đi xem thử.”
“…” Vẻ mặt của Đông Liễu kiểu “Mẹ nó ngươi đúng là giỏi bịa”.
Ngân Nhung bỗng nhớ lại chuyện “Dạ Tinh Tử” tối hôm qua, hỏi: “Có liên quan đến mấy con yêu quái nuốt tinh phách của trẻ con để tu luyện sao?”
Thành Dương Mục Thu: “Không sai.”
Ngân Nhung: “Sư phụ, đồ đệ cũng đang muốn hỏi ngài, dạo gần đây yêu tộc và tu sĩ hay là phàm nhân có xung đột gì sao? Tất cả mọi người ở lại trấn Tỳ Bà trước giờ vẫn luôn bình an vô sự, ngày xưa đâu có ai ngang nhiên bày trận dụ bắt yêu đâu.”
Đông Liễu không mấy lo lắng nói: “Đúng là gần đây có một vài yêu tộc ngoại lai không an phận làm phiền phàm nhân, mai phục tu sĩ… con còn nhỏ, chứ quay trở ngược về mấy năm trước, bày độc trận với nhau, không hợp một tiếng là lập tức đánh nhau, chiêu gì chẳng có, mới thế đã là gì? Phàm nhân mới mất mấy đứa trẻ mà thôi, có thù báo thù, đó là ân oán cá nhân của bọn họ, không liên quan đến chúng ta, lên sòng rồi thì ai cũng vui vẻ cả!”
Từ nhỏ Ngân Nhung đã cảm thấy sư phụ mình rộng lòng rộng dạ, hình như chỉ cần có thể đi đánh bài thì trời có sập cũng không lo.
“Đúng rồi đồ đệ ngoan,” Đông Liễu xoa xoa tay, “Linh thạch lần trước con cho sư phụ, tính để dành nhưng mà, ây da, hôm qua đen quá, không dằn được lòng lấy ra đánh một trận lớn, không ngờ là…”
Mười ván thua chín, Ngân Nhung không lạ lẫm gì với khả năng cúng tiền vào sòng bài của sư phụ mình.
Chỉ là không nghĩ là ông thua sạch nhanh như thế, bảo không đau lòng là giả, nên y thấy hơi do dự không biết có nên lập tức hiếu kính nhiều vậy nữa không, lại thấy Thành Dương Mục Thu đã nhanh hơn mình một bước, lấy mười viên linh thạch thượng phẩm ra: “Tiền bối, đây là tại hạ hiếu kính ngài.”
“…” Đông Liễu vẫn chưa tha thứ cho việc tên nhóc con này xách mình đến Tuyết Quật Cốc, nên không muốn nhận cho lắm.
Ngân Nhung vội vã: “Không cần không cần, sư phụ con có!”
Đông Liễu thấy thế, bèn chộp lấy linh thạch của Thành Dương Mục Thu, cười nói: “Vậy thì đa tạ!”
Thôi, ngu gì không cầm, dù sao thì hắn cũng đã quyết tâm muốn quấn lấy đồ đệ của mình, đuổi chẳng đi được… cái hố kia ông cho một chút là được, không thể lấy tiền mồ hôi nước mắt của mình đi đánh bài được!
Đông Liễu ước chừng túi tiền, lần thứ chín vạn nghĩ: Ván cuối cùng, trở mình, sẽ không bài bạc nữa!
Ngân Nhung nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của sư phụ mình, thấy hơi xấu hổ, rồi lật trong lục lạc chứa đồ của mình, đếm được mười viên linh thạch thượng phẩm: “Tiên tôn, sao có thể để ngài tiêu pha chứ?”
Thành Dương Mục Thu không nhận: “Chút tiền lẻ mà thôi.” Lại giải thích: “Sư phụ đánh bạc thành thói, cho bao nhiêu thua bấy nhiêu, nếu như ngươi muốn hiếu kính ngài ấy, thì mỗi lần đừng cho quá nhiều, chút ít tiền lẻ dỗ ngài ấy vui là được rồi.”
Mặc dù Ngân Nhung phát tài rồi nhưng vẫn không thể gật bừa mười viên linh thạch thượng phẩm là “chút ít tiền lẻ” được.
Nếu như là trước kia, y còn chưa từng được chạm vào một viên linh thạch thượng phẩm hoàn chỉnh nào, vung tiền hiếu kính sư phụ mình là một chuyện, nhưng dùng tiền của người khác lại là một chuyện khác.
Ngân Nhung cho rằng nếu hai người chỉ là quan hệ thân thể đơn thuần, lại càng thêm không thể tùy tiện chiếm hời được.
Cuối cùng Ngân Nhung vẫn kín đáo ép trả linh thạch lại cho Thành Dương Mục Thu, thì mới an tâm.
Sắc mặt Thành Dương Mục Thu không quá tốt: “Ngươi cứ nhất định phải tính toán rõ ràng như thế với ta sao?”
Ngân Nhung không phải người ngu, nghe được ý trên chữ trong lời của hắn, song ngoài mặt vẫn vờ ngốc: “Huynh đệ ruột thịt còn tính toán rõ ràng, hẳn mười viên linh thạch thượng phẩm, không phải là ít! Khi không sao ta có thể chiếm hời của ngài?”
Thành Dương Mục Thu: “Nếu như ta tự nguyện muốn được ngươi chiếm hời thì sao?”
Ngân Nhung cảm thấy cuộc trò chuyện