Phương Thù Thường không chết, đầu tiên là va vào một chuỗi cành tùng, sau đó mới rơi vào trong đống tuyết dày.
Số của cô không tệ, chỉ hôn mê bất tỉnh mà thôi.
Phương Thù Thường tuy là thiên kim của Phương chưởng môn Nam Sơn Phái, nhưng là đứa con lúc chưởng môn lớn tuổi mới có, không khỏi có phần hơi kiêu căng. Không được đối xử nghiêm khắc như với con gái lớn, công phu không đến nơi đến chốn, chỉ dùng Trú Nhan Đan và các loại linh đan diệu dược khác nuôi dưỡng, nên đến tận bây giờ thì tu vi của Phương Thù Thường vẫn chỉ miễn cưỡng lên được đến đỉnh cao Trúc Cơ, vẫn chưa kết đan.Một tiểu cô nương kỳ Trúc Cơ, giữa Ngọc Nhứ Phong lạnh giá như vậy, nếu như không có ai phát hiện ra, thì rõ ràng không thể sống lâu nổi.
May rằng đây là Ngọc Nhứ Phong của Ngân Nhung, may rằng Ngân Nhung vừa khéo là máu thịt trong tim của chủ nhân Thái Vi Cảnh, ngay khoảnh khắc đại trận hộ sơn khởi động, Thành Dương Mục Thu đã lập tức cảm nhận được dị động —— an nguy của
Ngân Nhung, là điều quan trọng nhất trong lòng hắn.
Thành Dương Mục Thu lập tức thông qua Bích Hải Kim Kính, tìm thấy nguồn cơn gây ra dị động – Phương Thù Thường. Lúc nhìn thấy rõ bộ dạng của cô, hắn không khỏi nhíu mày.
Đây không phải là nhị tiểu thư của Nam Sơn Phái sao?
Tại sao lại vô duyên vô cớ rơi xuống Ngọc Nhứ Phong?
Khoan đã… sao lại là vô duyên vô cớ chứ? Thành Dương Mục Thu thông tuệ cỡ nào, lập tức nghĩ ra e là có người muốn gây rối cho hắn —— hòn ngọc quý trên tay Phương chưởng môn gặp chuyện tại Thái Vi Cảnh, thì ai sẽ là người đứng ra chịu trách nhiệm đây? Bất kể kẻ nào là người khởi xướng thì Thái Vi Cảnh cũng không tránh khỏi liên can.
Mà Nam Sơn Phái vẫn một mực giữ thái độ trung lập.
Trong tứ đại tông môn của giới tu chân, Thái Vi Cảnh có quan hệ tốt với Vạn Kiếm Phong, Vô Lượng Tông là tử thù của Thái Vi Cảnh. Tuy Nam Sơn Phái có quan hệ thông gia với Vô Lượng Tông, nhưng bởi vì Phương chưởng môn vẫn luôn không thích con rể trưởng Phạm Cô Hồng nên đa số thời gian Nam Sơn Phái đều giữ thái độ trung lập.
Nếu vậy thì sẽ rất thú vị.
Ai là người cần đẩy Nam Sơn Phái một cái, để thái độ của Nam Sơn Phái nghiêng sang, đã quá rõ ràng.
Có điều, cách thức này vụng về, không giống như là tác phẩm của Phạm Cô Hồng, vậy thì, người không vui vì không được Vô Lượng Tông chú ý, nóng lòng muốn lên chức – Nhân Trầm trưởng lão, là người có khả năng là hung thủ nhất.
Mớ suy nghĩ này nói ra thì rườm rà, nhưng chỉ thành hình trong đầu trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Thành Dương Mục Thu tính toán thấy một hồi nửa lát Phương Thù Thường sẽ không chết được, bèn bình tĩnh cho gọi Hi Hạc trước.
Chuyện vặt vãnh trong môn phái, luôn do Hi Hạc quản lý.
Thành Dương Mục Thu: “Đi thăm dò tất cả các đệ tử dưới trướng Nhân Trầm của Vô Lượng Tông, nhất là có quen biết với Phương Thù Thường, xem đã từng tiếp cận Ngọc Nhứ Phong chưa… đừng để đánh cỏ động rắn.”
Tuy rằng Hi Hạc làm việc nhanh nhẹn, nhưng không có loại phẩm chất tốt đẹp “không tò mò không gặng hỏi” của đại sư huynh Cảnh Sầm của mình, kích động thốt lên: “Ngọc Nhứ Phong!? Đó không phải là chỗ ở mới của sư nương sao, Vô Lượng Tông làm trò gì sao? Con đã nói là lão khọm đó nhịn quá thành hỏng mà, vừa trông là biết ngay không phải người tốt, dám đụng đến sư nương, sư tôn, nếu như người không tiện ra mặt, thì để đồ nhi giải quyết ông ta!”
Trước giờ Hi Hạc vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng như vậy, nói xong mới nhận ra mình lại nói nhiều, im lặng chờ sư tôn trách phạt.
Nhưng mà, Thành Dương Mục Thu lại bất ngờ không trách hắn nhiều lời, mà dùng vẻ mặt ôn hòa nói: “Với bản lĩnh của sư nương ngươi, sẽ không để bị mấy tên đệ tử gây thương tích, không cần phải lo lắng, đi đi.”
“?”
“Rõ!”
Hi Hạc rất hiếm khi được thấy sư tôn nhà mình thiện lành như vậy, bỡ ngỡ lui ra ngoài, vừa đi vừa nghĩ: Chắc chắn lúc nãy mình đã nói đúng cái gì đó…
Hắn đột nhiên thông suốt, hiểu rồi!
Hi Hạc sờ cằm nghĩ: Nhất định là câu “sư nương” đó gọi đúng rồi. Ây, đúng là thông tuệ như mình mà!
Thông qua Bích Hải Kim Kính, Thành Dương Mục Thu nhìn thấy thiếu nữ đang nằm trong đống tuyết, vẻ mặt lạnh lùng, hắn đang tính toán thời gian, tính xem Phương Thù Thường có thể chịu đựng được bao lâu. Vô Lượng Tông tặng cho hắn một món quà lớn thế này, hằn không muốn để lãng phí, nếu như Phương Thù Thường vẫn sống sót không mất một sợi tóc trở lại, đây sẽ chỉ là một sự cố nhỏ, cho dù tìm được người khởi xướng, thì cũng dễ dàng lấp liếm cho qua.
Nhưng nếu như Phương Thù Thường hiểm hóc trở về từ cõi chết, lại là một khung cảnh khác.
Tốt nhất là khiến cho cô chịu nhiều khổ sở nhưng không đến mức trí mạng, rồi hắn ra tay cứu giúp, tương kế tựu kế, hoàn trả món “ân tình” này lại cho Vô Lượng Tông.
Thành Dương Mục Thu vẻ mặt vô cảm nhìn người thiếu nữ nằm trong tuyết, thấy sắc mặt của cô càng lúc càng tái nhợt, hơi thở dần yếu đi, nhưng trên mặt hắn lại không hề có một chút gì là thương tiếc, là lão tổ vô tình đạo bạc tình bạc nghĩa trong ấn tượng của tất cả mọi người.
Thành Dương Mục Thu nghĩ: Tuy cách làm này vụng về, đưa binh đi nước cờ hiểm, cược đúng lại có hiệu quả. Nếu như hắn không lo lắng cho Ngân Nhung đến vậy thì sẽ không phát hiện ra cô gái này gặp nguy hiểm. Mà Ngọc Nhứ Phong lớn như vậy, chỉ có một mình Ngân Nhung ở đó, rất khó để nhận ra có một cô gái rơi xuống đó.
Từ sương trắng mà thiếu nữ thở ra, hơi thở của Phương Thù Thường đã yếu đi, Thành Dương Mục Thu tính toán chênh lệch thời gian không nhiều, đang định cất Bích Hải Kim Kính, thì chợt dừng lại.
Ngân Nhung xuất hiện!
Lúc này Ngân Nhung vẫn đang trong nguyên hình, một cục lông đỏ rực như lửa, rất nổi bật giữa màn tuyết trắng mênh mông. Y đang hưng phấn vô cùng, bốn chân khua rất nhanh, “xoẹt” cái đã từ đình nghỉ mát vọt lên đến gò núi, lại “xoẹt” cái từ gò núi nhảy đến dưới tán cây, sau đó do dự dừng lại.
Ngân Nhung rũ lông, dí mũi vào tuyết ngửi thử, ngoại trừ mùi hương của lá thông ra, thì còn ngửi được… mùi máu tanh?
Hở?
Chẳng lẽ ở đây có thỏ hay là chuột? Khoan, không lẽ là bất ngờ mà Thành Dương Mục Thu để lại cho mình, có khi nào tổ tông chôn một con gà béo ở chỗ này không?
Ngân Nhung mừng tơn trước suy nghĩ của mình, nhè lưỡi ra thở hồng hộc thành tiếng, cái đuôi xù lông mềm mại vẫy một cái, hưng phấn duỗi hai cái chân trước mình ra, đào tuyết thật kịch liệt một lúc lâu, sau đó, đào ra được một góc vạt áo?
Sau đó là một cái tay, còn đọng hơi ấm yếu ớt.
Ngân Nhung: “…!!!”
Ngân Nhung không còn dám trì hoãn, hóa thành hình dạng thiếu niên, ra sức kéo người đang trong đống tuyết dày ra ngoài.
Thành Dương Mục Thu nhìn thấy đạo lữ nhà nhìn tự tay cứu người, bất chợt gạt bỏ suy nghĩ tự mình xông tới —— đầu tiên, Ngân Nhung có cách để cứu người, tính mạng của Phương nhị tiểu thư không lo, thứ hai, hắn phải giải thích cho Ngân Nhung như thế nào, khi đến lúc này hắn mới đi cứu người?
Người đời luôn nói hắn lãnh tâm lãnh tình, tâm địa sắt đá, Thành Dương Mục Thu coi đó thành lời khen mình đạo tâm vững chắc. Nhưng ở trước mặt Ngân Nhung, hắn không hề muốn thừa nhận điều đó.
Ngân Nhung quả nhiên có cách để cứu người, hơn nữa không chút do dự, quen tay làm nhanh.
Thành Dương Mục Thu thông qua Bích Hải Kim Kính quan sát thấy, Ngân Nhung nhẹ nhàng linh hoạt làm tư thế cầm nắm với không khí, hàn khí trên người Phương Thù Thường như được ngưng tụ lại thành vật chất thực, rút ra khỏi cơ thể cô, trôi về phía Ngân Nhung.
Tình cảnh này quen thuộc vô cùng.
Thành Dương Mục Thu nhớ lại, khi hắn và Ngân Nhung mới gặp nhau lần đầu, thì hình như y cũng đã cứu hắn như thế.
Nghĩ như vậy, vẻ mặt không mảy may rung động của Thành Dương Mục Thu, bắt đầu xuất hiện vết nứt, hiện lên một nụ cười dịu dàng.
Ngân Nhung hấp thu hàn khí, lại không có chút cảm giác khó chịu nào —— khi yêu đan ngày một khôi phục, tu vi vững bước tăng lên, khả năng điều khiển hàn khí của y hay nên gọi là “Hàn Tô Triền” càng vững chắc hơn.
Phương Thù Thường chỉ nhớ rõ mình và Trịnh Ngộ sư huynh cùng nhau đi tới Ngọc Nhứ Phong, lén lút nhìn thử hình dạng của con hồ ly tinh kia, sau đó bất cẩn quấy nhiễu trận hộ sơn ở đây, rơi xuống từ trên phi kiếm. Mà Trịnh sư huynh… ở đây lạnh quá, là âm tào địa phủ sao? Mình chết rồi sao?
Phương Thù Thường mở mắt ra, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng diễm lệ.
Da thịt trắng đến mức gần như so được với bông tuyết ở xung quanh, khuôn mặt không có chỗ nào là không tinh xảo. Nhất là đôi mắt màu hổ phách đó, vừa tròn vừa to, khóe mắt lại hơi xếch lên, rõ ràng là dung mạo xinh đẹp hết sức, song lại vẫn chưa mất nét trẻ con, hơi có một chút cảm giác đáng yêu như trẻ con, như một con hồ ly tinh vẫn chưa dậy thì.
…hồ ly tinh?!
???!!!!!
“A a a a a a a a a!!!!”
Phương Thù Thường kêu to lên, ngay lập