“Đồ đệ của ta sao có thể là kẻ cầm đầu chứ? Đồn đại gì mà bất hợp lý đến mức đó chứ?” Đông Liễu tức giận đến mức chẳng màng lắc xúc xắc nữa, chửi ầm lên, “Quả đúng là lời vô căn cứ!”
“Không sai, ngươi nói bậy gì vậy? Lại còn ngay trước mặt Đông Liễu Đạo quân.” Chấp sự phụng mệnh hầu hạ Đông Liễu, cũng phụ giúp quát mắng.
Tiểu đệ tử bất cẩn truyền lời vào thấy hơi oan uổng: “Không phải ta nói bậy, mà ai ai cũng đang đồn vậy, ngoài đường còn nói khoa trương hơn nữa…”
“Còn dám nói!” Chấp sự bị chọc tức đau cả đầu, ngang ngược cắt ngang.
Đưởi tiểu đệ tử đi rồi, Đông Liễu lại rầu rĩ, sau một hồi được đệ tử chấp sự an ủi nhưng vẫn không thấy an tâm, bèn cải trang xuống núi.
Ông chuẩn bị đi xem thử, nghe ngóng xem cuối cùng lời đồn là như thế nào.
Dưới sự trị vì của Thái Vi Cảnh, không đến mức cảnh thái bình ca múa, nhưng cũng coi như trời yên biển lặng, Đông Liễu thay một bộ xiêm y đẹp đẽ, thoải mái hòa mình vào quán trà đông khách nhất Thái Vi Sơn.
Ở đây chưa có ai nhìn thấy hắn trong dạng nam, nên không ai thấy sinh nghi, huống chi Đông Liễu trà trộn giang hồ lâu, đã xe nhẹ chạy đường quen với việc tìm hiểu tin tức, làm quen với tiểu nhị rất nhanh.
Tiểu nhị nghe các khách nhân nói chuyện cả ngày, tin tức chắc chắn là nhanh nhạy nhất. Hắn nhận linh thạch của Đông Liễu, lập tức biết gì nói nấy thuật lại tất cả tin đồn nghe được gần đây một cách sinh động như thật:
Ai ai cũng đồn rằng, yêu phi Hồ Ngân Nhung trong truyền thuyết, có vẻ bề ngoài nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp tuyệt trần. Tóc đen như mực y sam đỏ rực, thanh cao thoát tục, lòng dạ sâu nặng, mị thuật đạt tới đỉnh cao. Chỉ một ánh mắt thôi đã quyến rũ những nhân tài kiệt suất đến Thái Vi Cảnh nghị sự mất cả ba hồn bảy phách, ngay cả đại năng tầm cỡ Thành Dương cũng không thoát khỏi ma trảo của y..
Đông Liễu không nhịn được móc móc lỗ tai, Ngân Nhung? Mị thuật đạt tới đỉnh cao?? Lòng dạ sâu nặng??? Mị thuật của nhóc con ngốc nghếch quá lắm là nhập môn! Đúng là lời đồn không đáng tin.
Tiểu nhị tiếp tục nước miếng văng tung tóe: “Lão tổ cũng y đầu độc! Trước mặt mọi người, bóc nho cho y! Che nắng cho y!”
Đông Liễu không kiềm được lên tiếng: “Thế không phải là hai người họ phu thê ân ái sao?”
Khách ngồi bên cạnh không chịu được xen mồm: “Vị lão ca này, nghe khẩu âm thì ngươi là người ở chỗ khác đến nhỉ? Chắc không biết tình hình ở Thái Vi Cảnh rồi, Thành Dương lão tổ của bọn ta rất thích sạch sẽ, có người may mắn được gặp ngài ấy xuất hành một lần. Chỗ ngài ấy ngủ lại, đến gạch cũng phải lau sạch trước, không thể thấy một tí tro bụi! Vậy mà ngài lại bóc nho cho người ta? Chắc chắn là bị yêu phi đầu độc!”
“Không sai, Hồ Ngân Nhung yêu diễm như vậy, vừa thấy là không phải tốt lành gì rồi!” Không khó để nhận ra yêu phi Ngân Nhung là chủ đề hàng đầu, người tham gia thảo luận càng lúc càng nhiều.
Đông Liễu cạn lời, nhưng vẫn nhẫn nhịn, muốn nghe thêm nữa.
“Y thật sự có yêu pháp! Các ngươi còn không biết đâu,” Có người hạ thấp giọng nói, “Hôm đó, Hồ Ngân Nhung tàn sát cả phố dài, bảy tám tu sĩ, bị một chiêu của y đánh thành bùn nhũn, ây da, ngặt nỗi bên trên cố tình không cho nói.”
“Thủ đoạn hung tàn như thế, giống y như đúc với Yêu vương Tương Mị năm đó!”
“Nghe nói y là con hoang của Yêu vương, cố tình trở về báo thù!”
“Y là yêu hồ, Tương Mị cũng là yêu hồ, tương truyền Hàn Tô Triền là huyết thống kế thừa, rất có thể… Thành Dương lão tổ giết Tương Mị, con trai của hắn ta quay lại thông đồng với lão tổ, dụ dỗ ngài ấy mê đắm mê đuối, lừa gạt thân thể ngài ấy lừa gạt trái tim của ngài ấy, lại nhân cơ hội báo thù, ây da! Trong sách viết thế!”
Đông Liễu: “…”
“Bớt đọc truyện lại đi! Con hồ ly tinh kia là chuyên quay lại để báo thù, ngươi quên mất sao, suýt nữa y giết hết người trên cả con đường!”
“Suỵt, nhỏ giọng chút!” Có người ra hiệu, “Lão tổ đã ra sắc lệnh cấm bàn đến chuyện đó, ngươi không muốn sống nữa à?”
Người đó im lặng, nhưng vẫn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Miệng mồm mọi người đi xa, bịt được miệng bọn ta cũng vô nghĩa thôi, giờ đã lan ra khắp cả giới tu chân rồi!”
“Nhỏ giọng chút đi, đừng nói nữa đừng nói nữa.”
“…”
Đông Liễu ở bên ngoài tìm hiểu cả ngày, những gì nghe được tương đối giống nhau, tuy đám đông không dám trắng trợn xầm xì trên trời dưới biển, nhưng đại đa số đều tin vào lời nói vô căn cứ kia —— cho rằng Ngân Nhung có vô số liên hệ với Yêu vương đã chết, cũng bất mãn với sự thiên vị của Thành Dương lão tổ.
Mà đó còn là dưới sự khống chế của Thái Vi Cảnh, mọi người không dám nói năng quá mức thoải mái, nghe chuyện này đã lan truyền khắp toàn bộ tu chân giới, lại chẳng biết bên ngoài đã nói đến mức nào!
Ôi, “ba người thành hổ”, giờ đã loan ra tới có mũi có mắt, sớm muộn gì cũng làm Thành Dương lão tổ dao động!
Đông Liễu càng nghĩ càng hoảng, bây giờ hai thầy trò ông đang kiếm sống trong địa bàn của Thành Dương Mục Thu. Nếu như Thành Dương Mục Thu cũng nghe theo tin đồn, đuổi hai thầy trò họ ra ngoài, cuộc sống không còn cơm ngon áo đẹp chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đâu đâu cũng tin chắc rằng Ngân Nhung là con cháu của Yêu vương gì đó, khi ấy lỡ gặp “nhân sĩ chính nghĩa” muốn trừ yêu chứng đạo, thế mới là đáng sợ!
Mà theo