[Longfic] Khách Sạn Ánh Trăng

Chương 12


trước sau





Chap 12




Ngồi trên bờ hồ bên cạnh đốm lửa thưởng thức rượu và ngắm cảnh sông nước hữu tình, ánh trăng tròn trên cao tô điểm cho bầu trời đêm điểm thêm những vì sao tinh tú sáng lấp lánh, ba con người quây quần cười đùa vui vẻ bên nhau.

Yoona và SooYeon say sưa nhìn Taeyeon đang thổi sáo, khúc nhạc đồng dao quen thuộc dễ dàng đi vào lòng người.

Ghé sát vào tai SooYeon thì thầm, Yoona lém lỉnh hỏi: "Taeyeon, cô ấy có vẻ thích chị!"

SooYeon đánh mạnh lên vai Yoona một cái trao cho cô ấy ánh nhìn sắc lẻm: "Muốn chết sao?"

Nhăn mặt tỏ ra đau đớn, suốt khoảng thời gian sống cùng hai người họ, Yoona đã quen với việc hở tí là SooYeon sẽ động tay động chân với mình, nhưng vẫn là cô thích trêu chọc cô gái này: "Vậy em thích chị được phải không?"

BỘP

Lần này nắm đấm của SooYeon giơ lên cao đã bị Yoona chụp được, cô mỉm cười kéo xuống nhúng vào bình rượu để trước mặt họ rồi viết dòng chữ lên phím đá: "Chị nhìn rõ nhé, đây là tên của em, Im Yoona."

SooYeon sau vài giây ngạc nhiên, che giấu ánh mắt thoáng bối rối của mình, cô làm điều tương tự Yoona nhưng lần này là một ký hiệu vòng tròn với đường gạch chéo cắt ngang, sau đó hất nhẹ cằm ý tứ như đe dọa: "Đây là tên của tôi, rất dễ nhớ. Cho nên cấm em không được quên!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Kim Taeyeon nhìn Yoona Và SooYeon giống như đang lạc vào thế giới riêng của họ, bản thân cảm giác có chút buồn tủi, tiếng sáo vì thế cũng u sầu hơn.

.

.

.

Đứng trước cổng ngôi biệt thự sang trọng, Jessica đưa mắt nhìn vào bên trong đánh giá, ánh nhìn chợt dừng lại nơi chiếc ô tô màu đồng đẹp đẽ và bóng loáng đậu trước cửa, khóe môi nhếch lên nụ cười vừa ý: "Mẫu xe này đúng mẫu tôi đang muốn tìm, nó là hàng vô cùng vô cùng đắc giá, nếu tôi chạy nó chắc sẽ rất hợp."

"Không hợp chút nào."-Yuri nhanh chóng làm tụt đi cảm hứng của Jessica, cô đứng chắn ngang trước mặt cô chủ mê vật chất của mình, khuôn mặt lạnh băng nhìn Jessica nói tiếp: "Hãy nhớ mục đích đến đây của chúng ta."

Jessica xếch môi khó chịu, cô lười việc phải đáp trả với con người cứng ngắc này rồi, vừa hay trông thấy cô gái đã nhập vào thể xác của Kim So Hyun đang trên đường đi học về, Jessica vội vỗ vai ra lệnh cho Yuri đuổi theo khi con bé có dấu hiệu bỏ chạy: "Nhanh bắt lấy em ấy!"

Yuri tuy vẫn chưa hiểu dụng ý của Jessica nhưng nhìn cô gái chạy đi, cô theo phản xạ cũng guồng chân đuổi theo: "Đợi đã!"

Bị Yuri đuổi theo đến cây cầu vượt, cô gái vừa sợ vừa mệt biết rằng sẽ không thể chạy thoát được, cô đánh liều bước lên thành cầu định nhảy xuống nhưng Yuri đã kịp thời giữ lại.

"Em định làm gì thế hả? Như thế là giết người đấy!"

Con bé mất bình tĩnh vùng vẫy cố thoát khỏi cái ôm chặt từ phía sau của Yuri nhưng không thành, cô thét to lên: "Là cậu ta muốn giết tôi trước, chính cậu ấy đã đẩy tôi rơi xuống cây cầu này!"

Yuri tuy đã đoán ra được phần nào qua lần trò chuyện cùng Kim So Hyun, nhưng đích thân nghe người bị hại kể lại cô vẫn bị sốc: "Hai em cùng là bạn học, sao em ấy có thể nhẫn tâm như vậy?"

Khóe môi cong lên nụ cười chế giễu, nước mắt từ lúc nào đã rơi đầy ướt hết khuôn mặt ấy: "Kim So Hyun là con quỷ đội lớp người, cậu ta ỷ mình là con gái chủ tịch giàu có, không xem ai ra gì. Tôi hiển nhiên sẽ trở thành đối tượng bị cậu ta đùa giỡn và ức hiếp khi buồn chán."

Sâu thẳm bên trong đôi mắt oán hận ấy chính là sự trống rỗng và oan ức, chỉ vì muốn giành sợi dây chuyền yêu thích mà cô đã vất vả làm thêm mấy tháng trời mới mua được, Kim So Hyun đã đẩy cô rơi từ trên cầu xuống. Cậu ta đáng phải bị trừng phạt.

.

.

.

"Cô là ai? Sao lại tìm đến nhà chúng tôi?"-ba của Kim So Hyun nhìn Jessica ngờ vực, ông thắc mắc lên tiếng hỏi.

Jessica rất thản nhiên thưởng thức tách trà nóng, sau đó nở nụ cười tươi thông báo một tin không hề vui vẻ chút nào: "Con gái các người đã giết người đấy."

Trong khi hai vợ chồng sửng sốt nhìn nhau chưa biết chuyện gì, Jessica tiếp tục: "Hai vợ chồng nghe qua tin cô nữ sinh cùng trường con gái hai người vừa nhảy trên cầu tự sát chết chưa? Không phải tự sát đâu, con gái ông bà đã giết cô ấy đấy."

Jessica lấy trong ví của mình ra sợi dây chuyền để trên bàn: "Sợi dây chuyền này chính là bằng chứng, nó có dấu vân tay của con gái ông bà và máu của cô nữ sinh ấy."

"Cô muốn gì?"


Thêm một nụ cười ngọt ngào khác vẽ trên khuôn mặt sắc sảo, Jessica hài lòng cách nói chuyện nhanh lẹ của người đàn ông, Kim So Hyun như thế nào cha mẹ con bé là người hiểu rõ tính nết con bé nhất: "Vậy tôi ra giá nhé!"

.

.

.

"Tôi là Kim Yoo Jung, tôi còn rất trẻ, tôi không thể chết một cách oan ức như vậy. Cho dù có trở thành ký

sinh trùng cũng được, tôi muốn được tiếp tục sống, như thế có gì là sai?"-Kim Yoo Jung nghẹn ngào khóc thét lên, không nhận được lời hồi đáp từ người đối diện, cô càng tuyệt vọng hơn định quay lên thành cầu một lần nữa: "Chí ít hãy để cậu ta đền tội đi!"

"Không được. Nếu em đã ở trong thân xác này rồi thì hãy ở đó luôn đi, tôi sẽ nghĩ cách giúp em được tiếp tục cuộc sống. Đừng hành động dại dột có được không?"

Yuri giữ chặt khuôn mặt đỏ lựng vì khóc quá nhiều của Kim Yoo Jung nhìn lên mình nghiêm túc nói: "Hãy chờ thêm chút nữa, tôi sẽ đem sợi dây chuyền về cho em."

"Vô ích thôi, tôi đã đưa nó cho cha mẹ Kim So Hyun rồi, họ là người sẽ quyết định mọi chuyện."-Jessica từ lúc nào đã đứng phía sau hai người, cô lạnh nhạt lên tiếng, qua cặp kính râm đang hướng về cô gái đáng thương, Yuri không thể nhìn ra được Jessica lúc này đang nghĩ gì.

"Chị, lẽ nào chị để em ấy chết oan ức như vậy sao?"

"Trên thế gian này có rất nhiều chuyện oan ức, không phải em muốn giúp là có thể giúp được hết đâu, chúng ta không thể tự quyết định cuộc sống của một người, họ phải tự đưa ra quyết định."

.

.

.

"Ông bà có hai sự lựa chọn, một là để con ông bà ra đầu thú và bù đắp cho gia đình của cô nữ sinh đó. Còn hai là âm thầm tiêu hủy đi sợi dây chuyền, chứng cứ duy nhất của vụ án, sẽ không ai biết về việc con gái ông bà giết người nữa."-Jessica dừng lại một lúc, ánh mắt sắc bén nhìn lên nét hoang mang khi phải đưa ra quyết định của họ, nhưng nhìn sao cũng không giống sẽ chọn cách đầu tiên: "Cái giá đương nhiên sẽ rất đắc. Hai người sẽ giết chết linh hồn con gái các người đấy."

Khi Jessica rời khỏi ngôi nhà, hai vợ chồng đã đưa ra quyết định cho mình, họ thà chọn cách ích kỷ tiêu hủy chứng cứ đốt đi sợi dây chuyền chứ không muốn con gái của mình chịu khổ.

"Người cũng đã chết rồi, con gái chúng ta vẫn còn tương lai phía trước."

Hai vợ chồng không thể ngờ rằng quyết định của họ không chỉ hủy đi sợi dây chuyền mà chính là hủy đi linh hồn của Kim So Hyun, con gái họ. Mặc cho Kim So Hyun đứng bên cạnh có la hét khản cổ van xin họ đừng đốt sợi dây chuyền, cha mẹ con bé cũng không mảy may nghe được, để cho Kim So Hyun từng bước từng bước tan thành mây khói.

.

.

.

Khi Jessica và Yuri đã đi được một lúc lâu, Kim Yoo Jung vẫn đứng lặng yên trên cây cầu, mắt nhìn chăm chăm bảng tên đính trên ngực, ngay cả khuôn mặt cô hiện tại cũng là khuôn mặt của người đã giết chết mình.

"Từ giờ phải em phải sống thật tốt trong cơ thể mới này, đó chính là quyết định của cha mẹ Kim So Hyun."

Đây là lời Jessica đã để lại cho Kim Yoo Jung trước khi cùng Yuri rời khỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
.

.

.

Yuri không thể nào dành cho Jessica cái nhìn có thiện cảm được khi cô ấy đang mãi mê ngắm nhìn những thổi vàng óng ánh trong chiếc va li được chủ tịch Kim đưa cho.

"Em đừng buồn nữa, con bé đó đã chết nhập vào thân xác người giết mình là một sự đánh đổi rồi, cũng cần phải trả giá để được sống tiếp chứ."

Càng lúc Yuri càng nhìn không ra Jessica có thực sự đang sống để trả giá cho tội ác của cô ấy hay đơn giản là đang tận hưởng cuộc sống xa hoa với những vật chất phù phiếm này.

"Chị cũng đang phải trả giá sao?"

Ngón tay chạm vào thổi vàng chợt khựng lại, Jessica quay hẳn người đối diện Yuri, lãnh đạm thốt: "Phải đấy, cho nên khinh thường tôi sao?"

Lắc nhẹ đầu, đôi mắt đen láy mang theo chút dịu dàng nhìn khuôn mặt bốc đồng của Jessica, từ tốn đáp: "Đôi khi có một chút, nhưng thỉnh thoảng cũng thấy chị thật đáng thương."

"..."

Tiếng chuông tin nhắn từ điện thoại vang lên kéo Jessica trở về thực tại, mở điện thoại lên đọc, Jessica nói với giọng đều đều: "Đơn hàng mua xe của tôi bị hủy rồi, họ khinh thường tôi sao?-rồi bất ngờ cao giọng thét to lên: "ĐÙA VỚI TÔI SAO, BỌN HỌ CHẾT CHẮC RỒI!"

Yuri bất giác hơi lùi lại, cô không nghĩ lúc này là thời điểm thích hợp để tiếp tục nói chuyện với con sư tử đang nổi cơn thịnh nộ đâu.

.

.

.

TBC.








trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện