Sau khi cả lớp ra về chỉ còn lại cô và Koro-sensei ở lại, cô mới dỡ xuống chút phòng bị.
"Koro-sensei, không cần phải chế thuốc độc nữa, thầy chỉ cần uống nốt một loại thuốc độc của em thôi."
"Nufufuru, thầy biết ngay là em sẽ không sử dụng loại ám sát dễ chịu như vậy mà." Lại cái giọng điệu cà lơ phất phơ đó, thật muốn đập cho một phát mà.
"Được rồi, không đùa nữa, thầy có thể kê lại mấy cái bàn rồi em với thầy ra bờ suối, nếu không em chỉ sợ là thầy uống thuốc độc của em xong lại phải mất công dọn lại lớp học." Cô vừa dứt lời, cả căn phòng đã bụi bay mịt mù và chỉ sau 0.1 giây, bàn ghế trong lớp học đã được kê trở lại như cũ.
"Đi thôi."
Cô thấy vậy liền thở dài: "Ở thời của bọn em cũng chưa thể tạo ra một con quái vật như thầy đâu."
"Ở thời của bọn em?" Koro-sensei rất nhanh đã nắm bắt được trọng tâm trong câu nói của cô.
"Em cũng không có ý định dấu thầy, sau khi thầy uống xong lọ thuốc độc này, em sẽ kể cho thầy nghe quá khứ của em."
- -- ------ ------Ta là dải phân cách con đường đến bờ suối---- ------ ------
"Thầy uống đi." Cô đưa lọ thuốc màu hồng cho Koro-sensei, giọng nói mang theo ý không thể chống cự(không bít đến đoạn này có nàng nào đoán được lọ thuốc độc này làm từ gì không nhỉ?).
Koro-sensei im lặng nhìn cô nhưng rồi cũng đổ lọ thuốc vào miệng. Ngay khi Koro-sensei vừa uống lọ thuốc, cả người ông đều nổ tung tóe, dịch vàng từ trên cơ thể bắn ra khắp nơi. Cô đã lường trước việc này và núp vào một thân cây khá to nên may mắn không bị dính phải thứ dịch vàng nhớp nháp đó.
Koro-sensei không thể ngờ được rằng lọ thuốc này chính là dạng lỏng của đạn BB chống mình. Ông nhìn Okuda chậm rãi tiến đến, dốc vào miệng mình một lọ thuốc màu trắng đục, không nhịn được thều thào hỏi: "Em lại cho thầy uống cái lọ thuốc quái quỷ gì nữa đây hả?"
"Thuốc tái tạo lại phần tế bào đã mất thôi, em chưa bao giờ có ý định giết chết thầy, ám sát chẳng qua chỉ là để cho vui thôi, lần này em cho thầy uống dạng lỏng của loại đạn BB chống thầy chủ yếu là xem nó có tác dụng với thầy không thôi." Cô vừa nói vừa dìu Koro-sensei hơi thở mệt nhọc ngồi dựa vào một thân cây sạch sẽ gần đấy.
"Thuốc cũng đã uống rồi, bây giờ em có thể kể quá khứ của em cho thầy nghe chưa." Cho dù vừa rồi suýt chút nữa bị xuống âm phủ nhưng Koro-sensei vẫn không quên chính truyện, quả không hổ là "Thần Chết".
Cô im lặng một lát rồi bắt đầu chậm rãi nói: "Thực ra em không phải là Okuda Manami, tên em là Kusakabe Shimizu.
Không biết thầy có tin hay không nhưng em là người xuyên không, chính xác là hồn xuyên, còn gọi là tá thi hoàn hồn*."
Koro-sensei triệt để khiếp sợ.
"Thế giới trước của em cũng tên là Trái Đất nhưng là Trái Đất của hơn một 1000 năm sau."
"Em là người đến từ tương lai?" Koro-sensei nhíu mày hỏi.
"Thầy tin?!" Cô kinh ngạc, người bình thường nghe qua
chuyện này tuyệt đối thể nào cũng cười nhạo không tin, thật không ngờ Koro-sensei lại tin chuyện cô xuyên qua là thật.
"Thầy tin học sinh của mình là những học sinh ngoan không thích nói dối. Được rồi, em kể tiếp đi."
"Xin đính chính lại, tuy cùng tên là Trái Đất nhưng thế giới của em và thế giới này hoàn toàn và hai thế giới khác nhau nha. Em không biết bây giờ thế giới đấy là năm bao nhiêu nhưng trước lúc em chết đi thì nó là năm 3068.
Trái Đất đấy lúc ấy rất hiện đại, vượt ngoài sức mà thầy có thể tưởng tượng được! Gia tộc Kusakabe của em là một gia tộc nhiều đời phục vụ cho chính phủ tuy nhiên do quyền lực của gia tộc trong hai giới chính trị - quân sự khiến cho chính phủ khiếp sợ nên chính phủ đã phái người đồ sát toàn tộc. Cả gia tộc chỉ còn sót lại hai anh em em. Cả hai được đưa về Bộ Quốc Phòng, trở thành chuột thí nghiệm trong một cuộc thí nghiệm điên rồ." Cô bình thản nói như thể đang đàm luận về thời tiết hôm nay thật đẹp chứ không phải là nói về việc chính phủ đã cho người diệt toàn tộc cô.
"Đó là cuộc thí nghiệm như thế nào?" Koro-sensei thức thời không nhắc đến chuyện gia tộc của cô.
"Thí nghiệm "Tiến hóa con người lên một tầm cao mới". Tổng cộng có 100 người thí nghiệm bao gồm cả em và anh trai em nhưng chỉ có 3 người sống sót. 97 người kia đều đã nổ tan xác vì cơ thể không thể chịu nổi sức mạnh tiềm ẩn được kích phát trong não bộ."
"Anh trai em..." Koro-sensei ngập ngừng.
"Anh ấy đáng lẽ là vật thí nghiệm thành công nhất...nhưng bởi vì bảo vệ em mà anh ấy đã chết rồi.
Ba người còn sống bao gồm em và hai cô gái nữa. Em với IQ 1000 trở thành thiên tài chế tạo vũ khí của Bộ Quốc Phòng mang danh hiệu "Shinigami", số hiệu 07. Người thứ hai có chỉ số IQ 970 là người chấp hành của Bộ Quốc Phòng, chỉ cần ai có ý định đối đầu với Bộ Quốc Phòng thì cô ấy sẽ ám sát kẻ đấy...không một tiếng động. Danh hiệu là Angel, số hiệu 05. Người cuối cùng là hacker tài giỏi tinh vi nhất của Bộ Quốc Phòng với chỉ số IQ là 950, danh hiệu là "Ghost", số hiệu 09. Đừng coi thường cô ấy vì cô ấy là người có chỉ số IQ thấp nhất trong ba người bọn em, chỉ cần một chiếc điện thoại cô ấy cũng có thể đánh sập một thành phố lớn.
Cả ba người bọn em đều được huấn luyện ám sát, cách sinh tồn, phá bom,... Bọn em luôn đối chọi lẫn nhau. Bọn em chẳng có gì giống nhau ngoại trừ việc bọn em rất căm thù Bộ Quốc Phòng nhưng phải cam chịu trở thành con rối trong tay chúng!"
*Tá thi hoàn hồn: mượn xác để hồn về