“Đây là trách nhiệm của thầy. Có vẻ thầy đã đánh giá thấp chế độ ở trường học này. Thầy không còn mặt mũi nào đối diện với các em nữa.” Koro-sensei quay mặt về phía bảng nói với giọng tự trách.
Một con dao ném đến sau lưng thầy, đương nhiên là ổng dễ dàng tránh thoát còn kèm theo một tiếng kêu cô không biết dùng từ gì để miêu tả.
“Vậy được không? Nếu thầy không đối diện với tụi này, thì sẽ không thấy được tụi này giết thầy đâu.” Karma cầm bài thi của mình đi đến chỗ Koro-sensei, cùng vẻ mặt và giọng điệu thiếu đánh.
“Karma-kun! Thầy đang rất buồn đó. Hế--” Koro-sensei ngạc nhiên khi thấy các bài thi của Karma.
“Thay đổi câu hỏi không ảnh hưởng gì tới em hết.” Mọi người vây xung quanh bài thi của cậu ta, kinh ngạc.
“Để ngang bằng với trình độ của em, thầy đã giảng cho em cả những phạm vi rộng hơn. Chính vì vậy, cho dù có thay đổi phạm vi, em vẫn có thể xử lý được những câu hỏi đó. Nhưng mà em không có ý định rời khỏi lớp này, ám sát vui hơn nhiều so với việc quay lại lớp cũ của em. Vậy thầy thì sao? Thầy sẽ dùng việc tất cả tụi em đều không lọt vào top 50 làm cái cớ để cong đuôi chạy trốn à? Kết cục chẳng qua thầy chỉ là sợ bị giết, không phải sao?” Cậu ta nói cả một tràng dài, cô cũng muốn ngủ luôn. Tuy nhiên, những lời đó đồng thời cũng kích thích Koro-sensei, mọi người đều nhận ra điều đó, hùa vào khích tướng Koro-sensei.
Và ổng nhanh chóng bực tức, cả người đỏ sẫm: “Thầy không có muốn chạy trốn!”
“Hể, vậy thầy muốn làm gì?” Karma nhanh chóng hỏi.
“Chúng ta sẽ trả thù họ gấp đôi trong kỳ kiểm tra cuối kỳ này!” Koro-sensei nói đầy quyết tâm khiến cả lớp phá ra cười.
“Có gì buồn cười chứ?! Thiệt tình!!” Thầy vừa bối rối vừa bực mình.
“Vậy Okuda-san thì sao?” Quả đầu đỏ hỏi cô.
“Chỉ cần có tớ ở đây thì bọn cơ sở chính đừng mơ lấy top 1. Trong 95% kẻ chăm chỉ mà chỉ có một mặt dễ nhìn thì thà tớ chọn 5% còn lại còn hơn. Dù sao mặt đẹp vẫn dễ gây thiện cảm hơn chứ.
Tớ không cần thông minh, chỉ cần không ngu ngốc là được.” Cô nhún vai nói. Karma phì cười một chút về sự giải thích này.
“Top 1? Okuda-san, cậu được bao nhiêu điểm vậy?” Kayano tò mò hỏi.
“Như cậu vừa nghe, top 1, tròn 500 điểm.” Cô đáp.
“Quào, giỏi vậy!” Sugino hâm mộ.
“Cần cù bù thông minh mà, kể cả kẻ thông minh cũng cần chăm chỉ theo cách của kẻ thông minh. Chỉ cần cậu cố gắng thì sẽ đạt được thứ mình muốn thôi.”
“Nufufuru, em đang tiếp thu bài học của thầy một cách hiệu quả đấy, Okuda-san.” Koro-sensei cười nói.
“Vì em là học sinh ngoan mà, sensei.” Cô cũng cười(trong lòng), đáp.
- -- ------ --------000.O.000---- ------ ---------
Sau khi tan học, Karasuma-sensei thông báo với Okuda rằng cô được cơ sở chính triệu tập.
“Hiệu trưởng cho gọi em có việc gì không?” Cô hỏi.
“Không có gì, ta chỉ muốn học sinh top 1 toàn trường làm một bài test nho nhỏ mà thôi.” Hiệu trưởng Asano với nụ cười giả tạo thường thấy đưa cô một tờ đề toàn những kiến thức nâng cao cho học sinh đại học. Cô cười tự giễu trong lòng, bộ chẳng lẽ ông ta toàn dạy con ông ta kiểu này. Nếu mà thật thì tên nhóc Asano đó chưa học đến điên cũng hay.
“Thưa thầy, đây đều là những kiến thức không dành cho một sinh cấp 2, thầy chắc thầy không đưa nhầm đề cho em đấy chứ?”
“Thầy tin em sẽ làm được.” Ông ta chống tay cười. Nếu ông ta đã nói thế thì cô cũng không tranh luận thêm gì nữa, im lặng làm xong tờ đề trong 15 phút rồi đưa cho hiệu trưởng. Ông ta nhìn đáp án một chút, nhướng mày rồi hỏi cô: “Em có muốn quay lại cơ sở chính không, Okuda-san. Ở đây sẽ giúp em có một môi trường học tập và phát triển tốt hơn đấy.”
Nghe vậy, cô nhanh chóng đứng dậy cúi chào: “Cảm ơn hiệu trưởng đã quan tâm, nhưng em không cần, chào thầy.”
Một buổi gặp mặt vô nghĩa.