Edit+beta: Diệp Hạ
Hai người mua quà xong, trở về. Trong tay đều cầm túi quà tặng tinh xảo, khoé miệng Giang Hạo câu lên một mạt cười nhạt, bộ dáng tâm tình thực tốt.
Quý Trạch ngẫu nhiên liếc hắn một cái, âm thầm bĩu môi.
Giang Hạo hỏi: "Cậu về như thế nào?”
Quý Trạch không chút để ý đáp: “Ngồi giao thông công cộng đi, bên cạnh quảng trường có nhà ga, thẳng tới tiểu khu nhà tôi."
Giang Hạo: “Tuyến mấy?”
Quý Trạch: “Số 5.”
Giang Hạo cười một chút, "Giống tuyến đường của tôi, vừa lúc có thể đi cùng nhau.”
Quý Trạch phản ứng nhàn nhạt: “Nga, phải không.”
Giang Hạo còn đắm chìm giữa sung sướng, chỉ số thông minh đang offline, hỏi trắng ra: “Tâm tình cậu không tốt sao?”
Quý Trạch mặt vô biểu tình, “Không.”
Giang Hạo nhướng mày, "Lúc cậu không cao hứng sẽ thích nói chuyện như vậy, đặc biệt ngắn gọn, bộ dáng không muốn nói chuyện.”
“Biết cũng đừng nói nhảm nhiều như vậy.” Ngữ khí này có thể nói là rõ ràng biểu đạt bất mãn.
“Ai có lá gan lớn như vậy dám làm cậu không cao hứng? Anh giúp cậu đánh hắn, trở về mời cậu ăn ngon, đừng tức giận.” Giang Hạo khoác vai cậu nói.
Quý Trạch không nói lời nào. Vậy cậu đánh chính mình đi.
Hai người vừa đi, một bên nói chuyện, trong đầu lại nghĩ giống nhau —— cậu ấy / mình vì cái gì mà tức giận?
Đột nhiên, một bóng dáng màu xám to lớn lẻn đến trước mặt Quý Trạch, hưng phấn mà kêu hai tiếng.
Quý Trạch dừng lại.
Trước mặt là một con Husky xa lạ, đôi mắt màu lam trừng đến tròn xoe, thè lưỡi thở, nhìn rất xuẩn manh, biểu tình cũng thực phong phú, đại khái muốn nói:
Chủ nhân chủ nhân! Tôi tìm được cậu rồi!
…… Di? Đây là ai?
Tôi là ai? Tôi ở đâu? Chủ nhân tôi đâu?
Ngao ngao! Tôi ném chủ nhân đi rồi! Làm sao bây giờ!
Husky xa lạ ở trước mặt Quý Trạch, vẻ mặt ngơ ngác lại bi phẫn mà hướng cậu kêu.
Quý Trạch đại khái đoán được một chút, nhẫn cười nói: “Nhận sai người?”
Husky như cũ vẻ mặt ngơ ngác, gừ một tiếng, tựa hồ muốn nói —— ngao! Chủ nhân tôi ở đâu?!
Quý Trạch khom lưng trấn an nó, chú ý tới vòng trên cổ nó, treo một cái thẻ bài nhỏ, viết: “Con ngu xuẩn này lại tự ném mình đi, thỉnh người qua đường xui xẻo gọi lại số điện thoại này, vạn phần cảm tạ.”
Từ thẻ bài đã nói lên được Husky này đi lạc đã không phải việc một lần hai lần. Giang Hạo cười xoa đầu của nó, “Trách không được nói thích một người muốn tặng họ Husky, không thích một người càng muốn đưa họ Husky.”
Gọi vào số điện thoại kia, không bao lâu, một nữ hài trẻ tuổi tóc đuôi ngựa liền chạy tới, tiếp nhận rồi nói lời cảm tạ, trong lòng còn ảm khái: Hôm nay mày là radar tìm soái ca sao?
Nữ hài cong mi đối Quý Trạch nói: “Thật cám ơn các cậu, tôi tên Dư Mẫn, cái kia…… Có tiện thêm WeChat không?”
Quý Trạch lễ phép mỉm cười: “Tôi không chơi WeChat.”
Nữ hài còn muốn nói cái gì, nhưng Giang Hạo nghiêng người, đến gần Quý Trạch một bước, một bộ tư thái che chở người nói: “Chúng tôi cần phải đi.” Trong mắt mang theo ẩn ẩn địch ý.
Nữ hài sửng sốt, đột nhiên liền minh bạch cái gì, nhanh chóng xua tay, “Úc úc, ngại quá. Các cậu đi thôi, cảm ơn các cậu.”
Nàng trơ mắt nhìn hai soái ca càng đi càng xa, thở dài thật sâu, lôi kéo Husky nhà mình về nhà, nhưng nó lại bắt đầu xuẩn, quỳ rạp trên mặt đất, chơi xấu không chịu đi. Nữ hài thuần thục mà một bước tiến lên, một tay liền đem chó ôm lên, giống như ôm một con thú bông to lớn. Nàng đi như gió, cũng không có áp lực, dù sao cũng là thói quen, chỉ là tâm tình còn có chút uể oải, nói thầm nói: “Vì cái gì tôi không có bạn trai a……”
Đồng thời, hoàn toàn xem nhẹ ánh mắt người qua đường chung quanh đối nàng tràn đầy sùng bái.
***
Sau khi từ biệt, hai người Quý Trạch tiếp tục sóng vai đi, Quý Trạch nghĩ đến một màn vừa rồi kia, kỳ thật khi Giang Hạo đột nhiên che ở trước mặt cậu, cậu có điểm ngây ngẩn cả người, hành vi kia thực dễ dàng làm người ta hiểu lầm, vừa rồi nữ hài kia rõ ràng là đã hiểu sai, nhưng, Giang Hạo là một thẳng nam. Quý Trạch lắc lắc đầu, xem nhẹ hình ảnh vừa rồi.
Mà người nào đó bị nhận định là một thẳng nam, đang lén lút vì bị người khác hiểu lầm mà cao hứng, tiếp tục tìm đề tài cùng Quý Trạch nói chuyện phiếm, "Cậu thích chó sao? Vừa rồi nhìn bộ dáng cậu rất vui vẻ.”
Quý Trạch gật đầu: “Ân.”
Giang Hạo nói: “Nhà tôi cũng nuôi một con kim mao, khi nào có thể tới nhà của tôi chơi một chút.” Như vậy cuối tuần lại có thể ở bên nhau.
Quý Trạch lại nói: “Nói sau đi.” Thấy được quá nhiều, ngược lại đối chính mình không tốt.
Giang Hạo không hề phát giác, chờ mong nói: “Chúng ta có thể cùng nhau dẫn chó tản bộ.”
“Ân……” Quý Trạch như tiếp tục đi vào cõi thần tiên, đắm chìm giữa thẳng nam vô hạn tuần hoàn.
Đi tới quảng trường, chờ xe bus số 5, dựa theo bảng giờ giấc, đại khái còn năm sáu phút.
Giang Hạo đẩy cậu đến chỗ râm mát, nói: "Cậu đứng ở đây, tôi đi mua ít đồ, rất nhanh sẽ trở lại.”
Quý Trạch kỳ quái, nhắc nhở: “Nhanh lên, đừng bỏ lỡ xe.”
Giang Hạo chụp vai cậu, “Yên tâm, tôi đi nhanh về nhanh, cậu đừng ném tôi lại rồi một mình lên xe a.”
Quý Trạch: "Cậu nói rất nhanh.”
Giang Hạo nhìn cậu, nhịn không được nhéo nhéo mặt cậu, “Chờ.”
Quý Trạch sửng sốt, nhìn bóng dáng hắn chạy đi, theo bản năng mà giơ tay vuốt mặt mình, trong lòng yên lặng phun tào: Có thể không làm loại chuyện dễ làm người ta hiểu lầm này không.
Môi lén lút cong cong, rất nhanh lại khắc chế mà nhấp.
Giang Hạo vào cửa hàng tiện lợi, rất nhanh đã trở lại, mặt trời chậm rãi lên cao, càng ngày càng nóng. Trán hắn đã đổ mồ hôi.
Quý Trạch nhìn thấy, từ trong túi lấy ra một bao khăn giấy, đưa qua cho hắn, “Lau mồ hôi đi.”
Giang Hạo cười sáng lạn, “Cảm ơn.”
Quý Trạch nhìn trên tay