Edit+beta: Diệp Hạ
Giữa trưa tới nhà ăn, Quý Trạch đang định giống như ngày thường xếp hàng lấy cơm, khi đi ngang qua cửa sổ cháo, bị dì kêu đứng lại: “Quý Trạch, con đi đâu vậy? Bên này.”
Quý Trạch nghiêng đầu, mắt lộ ra nghi hoặc mà đi qua, “…… Dì?”
Dì trực tiếp liền đưa sang một cái khay, mặt trên là một cái ấm sành, hai món ăn cùng một chén cơm.
Quý Trạch kỳ quái: “Con không……”
Dì nói: “Bạn học của con tiết vừa nãy tới nói, hiện tại đi, canh nấu tuy rằng còn chưa đủ lâu, nhưng cũng đã ngon miệng, ngày mai có thể làm trước thời gian.”
Bạn học?
Quý Trạch mang theo nghi hoặc mà nhận lấy khay, xoay người tìm vị trí ngồi xuống.
Chờ khi Giang Hạo xếp hàng lấy cơm gà chiên ngồi xuống đối diện cậu, cảm thán: “Oa, thì ra phần ăn riêng phong phú như vậy.”
Súp phổi lợn, đậu hủ hạnh nhân, súp sườn đỏ hoài sơn*, còn có một chum canh nấm tuyết.
(*Củ Hoài sơn: tên một vị thuốc đông y của Trung Quốc)
Quý Trạch múc một muỗng canh lên, ngẩng đầu, “Cậu nói?”
“Ân.”
“Khi nào?”
“Lúc đi ăn kem.”
Giang Hạo nỗ lực làm bộ thực tùy ý mà nói, biểu hiện mình không có bất luận ý tứ tranh công gì, nhưng ánh mắt vẫn nhịn không được ngó Quý Trạch, tìm lời nói, “Ăn ngon không, cho tôi nếm một chút?”
Quý Trạch gật đầu, đem đũa chưa động qua cùng súp sườn đỏ hoài sơn đẩy qua bên hắn.
Hoài sơn mềm mại, xương sườn vừa ăn.
Giang Hạo gắp một khối lên nếm, ngoài dự đoán ăn thật ngon, trước mắt sáng ngời.
Quý Trạch nhìn phản ứng của hắn, không khỏi nhấp môi, “Cảm thấy ăn ngon thì ăn nhiều thêm mấy khối đi.”
Giang Hạo vui sướng gật đầu, trước kia Quý Trạch không thích cùng người khác ăn chung đồ ăn, trừ phi dùng khác đũa, nhưng hiện tại, thực hiển nhiên Giang Hạo là dùng đũa mình mới vừa dùng qua để gắp.
Bởi vì có canh có cơm có đồ ăn, còn có một phần điểm tâm ngọt sau khi ăn xong, thời điểm Quý Trạch cơm nước xong cũng đã đủ no rồi, chỉ uống một ngụm nước đường, liền buông muỗng, nhìn Giang Hạo đối diện sớm đã ăn xong đang chơi di động nói: “Nước đường tôi đem về ký túc xá, đi thôi.”
Vì thế, hai người liền sóng vai cùng nhau đi đến chỗ cơm thừa, thả chén đĩa. Quý Trạch cầm khay, mặt trên chén đĩa tương đối nhiều, không có phương tiện, bác gái đứng ở một bên phân loại các loại đĩa đang muốn duỗi tay hỗ trợ, không nghĩ tới một cánh tay thon dài duỗi lại đây, so với nàng còn muốn mau hơn, vô cùng tự nhiên nhanh chóng đổ nước canh cùng xương còn thừa, sau đó để đĩa xuống.
Bác gái nhìn, sửng sốt một chút, cũng chưa phản ứng được học sinh nào soái khí như thế, tích cực đoạt công việc của mình.
Hai người chậm rì rì tản bộ về ký túc xá, nhân tiện tiêu cơm.
Trở lại phòng, Quý Trạch tùy tay đem nước đường để trên bàn, ngồi một bên lướt Weibo xem truyện cười linh tinh giải trí, cũng không vội vã ngủ trưa.
Qua một hồi lâu, Giang Hạo quen cửa quen nẻo mà bò lên giường Quý Trạch, dựa vào gối đầu, vỗ vỗ giường đệm tiêu sái nói: “Nên ngủ, đi lên đi.” Động tác kia, phảng phất hắn mới là chủ nhân của cái giường, nhiệt tình mời Quý Trạch.
Quý Trạch mới nhớ tới, chăn Giang Hạo ướt, muốn ngủ cùng cậu.
Biểu tình cậu vi diệu, tâm tình có điểm phức tạp, “Chăn của cậu còn chưa khô?”
Giang Hạo nói: “Mới giặt, không nhanh như vậy.” Hơn nữa hắn đã quyết định mỗi ngày đều rải nước lên chăn, xem nó sao mà khô được.
Cái chăn vô tội: “……”
Quý Trạch không còn lời nào để nói, chỉ có thể yên lặng cởi giày, nhìn Giang Hạo nằm ở sườn ngoài, nói: “Cậu ngủ bên trong đi.”
Giang Hạo ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Tư thế ngủ của tôi không tốt, ngủ bên trong sợ đá cậu xuống giường.”
Quý Trạch giật nhẹ khóe miệng: “Như vậy……”
Bởi vì có bóng ma lần trước, cậu nhấc chân, cẩn thận vượt qua người Giang Hạo, toàn bộ quá trình, còn gắt gao nhìn chằm chằm Giang Hạo, sợ hắn đột nhiên động kinh lại lộn xộn, làm phát sinh một ít việc xấu hổ khó lòng giải thích.
Sau khi nằm xuống, vai bọn họ chạm vào nhau, khoảng cách có thể nói là phi thường thân cận.
Cho nên, thân thể Quý Trạch căng chặt, một chút cũng không có biện pháp thả lỏng, tim đập đặc biệt nhanh. Không biết là bởi vì bệnh hay là khẩn trương, cổ họng cũng phát ngứa, lập tức nghiêng đầu đối tường, nhịn không được khụ hai tiếng.
Cậu nhíu mày nghĩ thầm, đừng lây bệnh cho Giang Hạo.
Nhưng cậu như thế nào cũng chưa nghĩ đến, thẳng nam còn có thể như vậy…
Giây tiếp theo, Quý Trạch đã bị Giang Hạo bên cạnh một phen ôm vào trong lồng ngực, vỗ nhẹ lưng cậu, cho cậu thuận khí, còn hỏi: “Cảm thấy ổn không?”
Lúc này Quý Trạch thật sự là hoàn toàn cứng rồi, cương ở trong lồng ngực Giang Hạo, đầu thấp, không dám động.
Giang Hạo một chút một chút vuốt lưng cậu, giống như khi dỗ con nít ngủ. Quý Trạch lớn lên gầy, sờ như vậy, phát hiện quả nhiên là không có một miếng thịt thừa, bởi vì cong eo rúc trong lồng ngực hắn, còn có thể mơ hồ sờ đến xương. Người mình ái mộ ở trong ngực, Giang Hạo từ mới đầu còn có lòng vỗ lưng thuận khí, chậm rãi, bắt đầu có điểm tâm viên ý mã*.
(Tâm viên ý mã: chỉ sự giao động của nội tâm con người.)
Cổ họng phát khô.
Hắn dời tầm mắt, ý đồ tìm đề tài dời lực chú ý, liền thuận miệng đem đáy lòng nói nói ra, cười hỏi Quý Trạch, “Cảm động không*?”
Quý Trạch ngốc một chút, “Không kích động*.”
(Cái này mình cũng không biết đúng sai nữa. Ban đầu Giang Hạo nói là 不感动 - bu gandong: cảm động không. Nhưng Quý Trạch lại nghĩ rằng là 不敢动 - bu gan dong: kích động không. Nhưng mình cũng không chắc nữa uhuhu)
Tay vuốt lưng Quý Trạch khựng lại, sắc mặt Giang Hạo ngưng trọng.
…… Này thật xấu hổ.
Giang Hạo mếu máo, cố ý làm vẻ mặt đau khổ đáng thương, “Tôi có lòng tốt giúp cậu, cậu gạt tôi một chút cũng được mà a.”
Quý Trạch mới phản ứng lại, đột nhiên ngẩng đầu, “Không phải……tôi là nói……”
Giải thích không rõ ràng lắm, còn vừa nhấc đầu, lại thiếu chút nữa đụng cằm Giang Hạo. Tư thế này, không khí này, đều quá vi diệu!
Quý Trạch phảng phất như bị điện giật nhanh chóng lui lại phía tường, trừng lớn đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Giang Hạo. Bộ dáng cảnh giác kia... rất giống động vật nhỏ nào đó.
Giang Hạo nhìn tay trống không, đáy mắt xẹt qua tiếc nuối, nhưng trên mặt vẫn bảo trì biểu tình bình thường, vô tội hỏi: “Làm sao vậy?”
Quý Trạch nhấp môi: “Không có việc gì, ngủ đi.”
Giang Hạo nghi hoặc mà nhìn cậu, “Cậu…… cứ như vậy mà ngủ?”
Nói đúng là Quý Trạch cùng thằn lằn giống như nhau dính sát vào tường, quả thực là bị dính vào đến nỗi gỡ không xuống.
Quý Trạch ra vẻ bình tĩnh, “Ân, tường rất mát mẻ.” Nói, còn như chứng minh mà sờ sờ tường.
Giang Hạo bất đắc dĩ, “Vậy được rồi.”
Quý Trạch rõ ràng là tránh động tác của hắn, hắn sao có thể nhìn không ra. Bất quá,