Edit+beta: Diệp Hạ
Lãnh thưởng xong, Giang Hạo không có lập tức về lớp học, mà là đi quầy bán quà vặt rồi đến chỗ Quý Trạch, đột nhiên trên đầu cậu xuất hiện một bóng râm.
Theo bản năng ngửa đầu ra sau xem, đối diện tầm mắt Giang Hạo, mặt hai người mặt cách nhau không đến mười centimet. Một người đứng, một người ngồi. Gió nhẹ lướt qua, lá cây phát ra tiếng sàn sạt rất nhỏ.
"Cậu che cho tôi."
Quý Trạch thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói, chỉ là cuối thanh âm có điểm run rẩy không dễ phát hiện.
Giang Hạo nói: "Viết chữ dưới ánh nắng, không sợ mắt bị thương a." Một phen đoạt lấy giấy trên tay cậu, để một bên trên ghế không, lại kéo ghế dựa của mình lại, ngồi xuống, cánh tay đặt ở chỗ tựa lưng, tiêu sái mà ngửa ra.
"Ăn đồ ăn vặt a."
Từ bao nilon lấy ra một bao tảo tía lớn, xé mở bao, nặn ra một mảnh, đưa tới bên miệng Quý Trạch, cười tủm tỉm.
(*Là một loại tảo biển ý, cái này người ta ướp cay rồi đóng bịch bán làm đồ ăn vặt.)
Quý Trạch duỗi tay muốn tự mình lấy, Giang Hạo lại lập tức rụt trở về, "Cậu vừa rồi đã chạm vào giấy bút, tay dơ, tôi đút cậu."
Quý Trạch do dự một giây, "Cậu ăn đi."
Không nghĩ tới mới vừa vừa mở miệng, tảo tía liền bị nhét vào trong miệng, miệng đầy hương vị giòn giòn. Biểu tình có điểm ngạc nhiên khi không kịp đề phòng.
Giang Hạo thực tự nhiên, lại cầm một mảnh, nhét vào trong miệng ăn, răng rắc răng rắc.
"Tiếp theo là nhảy cao đi, bản cổ vũ muốn viết như thế nào? Tôi cùng cậu viết đi."
"Cậu trước xé một tờ giấy."
"Lớn bao nhiêu?"
"Giống như ngày thường truyền giấy vậy đó."
"Nga --" Giang Hạo kéo dài thanh âm, lại cười.
Quý Trạch biểu tình có điểm nghi hoặc, không get nổi buồn cười ở đâu.
"Đúng rồi, phần thưởng hạng nhất, cho cậu." Giang Hạo từ trong túi lấy ra notebook cùng một hộp màu đen. Nói như thế nào cũng là hội thể thao, phần thưởng cũng là phi thường thực dụng.
Quý Trạch nhìn hắn đem notebook ra trước mặt mình, kỳ quái: "Cho tôi làm gì? Viết bản cổ vũ?"
Giang Hạo muốn nghẹn: "Cậu muốn xé?"
Quý Trạch kỳ quái, "Viết bản cổ vũ đương nhiên phải xé, bằng không chẳng lẽ đem nguyên cuốn vở lên?"
Khuôn mặt Giang Hạo khổ sở, cười đến vô cùng đáng thương, hừ lạnh: "Mặc kệ, cậu lấy làm bài tập hay cái gì cũng được, nhưng tuyệt đối không thể xé."
Quý Trạch: "Phần thưởng của cậu, tự mình dùng không phải tốt hơn sao."
Giang Hạo tự làm mình nghẹn, căm giận đem notebook ném vào trong lồng ngực cậu, "Đã nói là cho cậu, làm sao có chuyện lấy lại, nếu cậu không cần thì ném đi."
Quý Trạch tuy có điểm buồn bực, nhưng đối phương nguyện ý đem phần thưởng đưa cho mình, trong lòng vẫn thật cao hứng, liền cười nói cảm ơn, có tâm tư nhỏ mà đè ở phía dưới túi đựng bút của mình.
Mặt trời rực rỡ, trên sân thể dục đầu người chen chúc, tiếng gọi ầm ĩ nhiệt liệt, vẫn luôn không ngừng cổ vũ cố lên, thi đấu, không khí đặc biệt náo nhiệt.
Khu vực ban năm, dưới bóng cây.
Giang Hạo dựa vào ghế, nhàn nhã mà xé giấy, gấp, lại xé thành một tờ giấy nhỏ. Quý Trạch liền cúi đầu viết bài cổ vũ, hai người dán trên ghế dựa, mặc dù chưa nói nói gì, cũng nhìn dị thường hài hòa.
Diệp Khả dạo qua một vòng trở về, thấy một màn như vậy, không biết như thế nào, cảm thấy mình nên đi ra ngoài lại, liền