Edit: Diệp Hạ
Chuông tan học vừa vang lên, các bạn học ở dưới đã sớm thu thập xong đồ rục rịch.
Toán học lão sư đau đầu thở dài, lên lớp nửa đời người, giờ tan học nào cũng tích cực như vậy, đám người này là tới trường học ăn cơm sao.
Lại kéo một hồi lâu.
Thật vất vả chờ đến khi lão sư phất tay nói tan học, trong vòng hai phút, học sinh trong phòng học đã đi hết, còn ở lại không có mấy người. Quý Trạch cùng Giang Hạo bởi vì phải trực nhật, lưu lại quét tước vệ sinh.
Hai người phân công, mỗi người làm một nửa.
Quý Trạch quét rất tinh tế, cát bụi ở vách tường cũng thanh lý, tốc độ tự nhiên chậm một chút, chờ cậu quét xong một tổ, phát hiện Giang Hạo đã quét đến phạm vi cậu bên này.
Cậu hỏi: "Cậu quét xong bên kia rồi?"
Giang Hạo quét rất nhanh, cười tiêu sái đáp: "Quét xong nha."
"Không phải là cậu tùy tiện đảo qua liền xong, không lau khô đi." Quý Trạch hồ nghi.
"Cậu oan uổng tôi quá, tuy rằng tôi học hành không tích cực, nhưng dù sao lớp chúng ta như cùng một nhịp thở, việc này tôi làm sao có thể làm ẩu." Giang Hạo nhanh chóng đảo qua khe hở chỗ ngồi, hơn phân nửa rác rưởi quét đi, còn có chút hiển nhiên sẽ mặc kệ, nhưng ngoài miệng vẫn là nói đã làm hết phận sự, thần thái nghiêm túc làm người khó có thể hoài nghi.
Quý Trạch dừng một chút, vẫn là mở miệng: "Cậu làm xong chỗ của cậu rồi thì đi ăn cơm đi, không cần giúp tôi."
Giang Hạo đương nhiên không đáp ứng, tìm lý do hợp lý, "Cậu muốn tự đổ rác? Một mình sao có thể đi xuống."
Lớp học nhiều người, mỗi ngày đều có thể chế tạo số lượng rác kinh người, mỗi ban đều trang bị một cái thùng cao cỡ nửa người.
Giang Hạo: "Nhanh làm xong rồi đi ăn cơm đi, tôi chết đói mất."
Quý Trạch cảm thụ bụng của mình một chút, đích thật là không kịp đợi, cũng đẩy nhanh tốc độ. Rốt cục xong hết thảy, đến một bước cuối cùng, đổ rác xong là có thể đi rồi.
Giang Hạo đi vào phòng tạp vật bên cạnh kho vệ sinh dụng cụ cùng thùng rác. Giang Hạo vừa vào, lập tức bị làm cho lui ra.
Quý Trạch kỳ quái: "Làm sao vậy?"
Muốn đi lên phía trước, nhưng lập tức bị Giang Hạo vươn tay ngăn lại. Giang Hạo một tay nắm cái mũi của mình, dùng sức nhíu mày, thanh âm rầu rĩ, "Không biết đồ phá hoại nào đổ nước canh, thối chết lão tử, đừng tới đây, đợi đổ xong đã."
Quý Trạch nhìn biểu tình sinh động của hắn, nhịn không được cười, "Dù sao cũng cần tôi đổ phụ, chẳng lẽ tôi còn có thể không tới gần nó."
"Từ từ."
Giang Hạo về chỗ ngồi của mình, lấy bao tay, rút ra hai cái, rắn chắc mà bao bọc hai bên tay cầm, đem thùng rác kéo ra, mới đối Quý Trạch nói: "Đi thôi, chúng ta đi nhanh về nhanh."
Vẻ mặt ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.
Quý Trạch phốc mỉm cười, không cẩn thận hít vào hương vị nồng đậm, lập tức cũng nhăn mày lại.
Giang Hạo nhìn cậu nhăn mặt, một bộ "Tôi đã nói rồi".
Quý Trạch muốn nói gì, nhưng nghĩ đến mới vừa hít vào khí độc, vẫn là yên lặng nuốt trở vào, nhấc một bên thùng, nâng cằm chỉ cửa.
Hai người nín thở, bay nhanh mà đổ rác lại về phòng học, mới đi toilet rửa tay.
Giang Hạo vẫy nước trên tay "Cậu nói chúng ta có phải nên viết tờ giấy nhắc nhở bọn họ một chút hay không, lần sau lại thối thành như vậy, quả thực muốn mạng người ta, đang đói bụng lại ngửi vị kia, cũng không biết có ăn cơm vô hay không."
"Đêm nay tôi nói trong ban một chút." Quý Trạch gật đầu, trên mặt thập phần đồng ý.
Giang Hạo gật đầu, liền hướng cửa đi, lại phát hiện Quý Trạch không động, "Sao không đi?"
Quý Trạch đi hướng bên tường, "Tôi muốn đi vệ sinh, cậu đi trước, tôi sẽ đuổi kịp."
Giang Hạo nhíu mày, "... Nghe cậu nói như thế, tôi cũng có chút muốn đi vệ sinh."
Quý Trạch nghe hắn không đứng đắn nói, không quản hắn. Nhưng thời gian tan học, vị trí toilet trống rất nhiều, Giang Hạo lại cố tình chọn cái bên cạnh cậu. Rõ ràng cái này cũng không có gì, nhưng bản thân Quý Trạch có chút tâm tư, người lại đứng ở bên cạnh mình, lỗ tai không tự giác nóng lên.
Quý Trạch nhìn không chớp mắt, vẻ mặt bình tĩnh mà cởi quần, động tác như bình thường.
Nhưng toilet thực an tĩnh, âm thanh dòng nước hạ xuống có vẻ càng thêm trống trải đột ngột.
Quý Trạch kiềm chế không ngừng tò mò, theo bản năng mà trộm liếc một cái bên cạnh, sau đó trong tim căng thẳng, mặt có chút nóng lên. Cảm khái kích cỡ đối phương là thứ nhất, càng trọng yếu hơn là sao mình lại lớn gan như thế, muốn nhìn thì thôi cư nhiên còn thật sự nhìn!
Cậu ra vẻ tự nhiên mà kéo khoá quần, bình thản ngẩng đầu, không nghĩ tới liền đối diện với Giang Hạo cười tủm tỉm nhìn thắt lưng mình. Tuy rằng biết mình đã kéo quần cẩn thận, nhưng cậu vẫn hoảng sợ, "Cậu cười cái gì!"
"Không có gì." Giang Hạo vẻ mặt bình tĩnh mà run rẩy, mặc quần, xoay người đến bồn rửa tay.
Quý Trạch chột dạ, cũng không dám nói cái gì nữa, rửa tay xong cũng đi ra ngoài.
Hai người sóng vai xuống lầu, không khí có chút quỷ dị.
Quý Trạch định đánh vỡ trạng thái kỳ quái này, kiên trì mở miệng, "Cậu định ăn..."
Hai chữ 'cái gì' còn chưa nói ra, đã bị Giang Hạo chặt đứt, hắn thình lình mà nói: "Cậu vừa rồi nhìn lén tôi đúng không?" Trên mặt còn mang ý cười bỡn cợt.
Quý Trạch chấn động, không thể nào lấy cớ, dời tầm mắt, hoảng quá không lựa lời, trừng hắn nói: "Cậu không nhìn tôi làm sao biết tôi đang nhìn cậu!"
Lời chưa dứt, càng nói lại càng kỳ quái...
Hai thằng con trai đi nhà cầu, lại nhìn lén đối phương là sao?
Giang Hạo cười, vẻ mặt ý vị sâu xa, "Tôi biết rồi, cậu là muốn cùng tôi so một lần đúng không?"
Quý Trạch không thể nghĩ được lý do nào khác, đành phải cứng ngắc gật đầu.
"Kết quả là?" Giang Hạo không buông tha, vẫn còn tiếp tục.
Quý Trạch hướng tay vịn cọ cọ, "...Không có kết quả."
Giang Hạo đương nhiên chú ý tới động tác của cậu, cũng đi qua, "Đó là bởi vì cậu không thấy rõ ràng đi, lần sau tìm một cơ hội, so một lần? Tỷ như ở toilet ký túc xá?"
"..." Quý Trạch triệt để mơ màng.
Cậu biết rõ mình và Giang Hạo có tâm tư không giống nhau, tuy rằng không biết lúc nào bắt đầu, nhưng càng ngày càng để ý người này, không tự giác chú ý, mà ngay cả lần nhìn lén vừa rồi cũng là nhất thời xúc động, vừa làm chuyện xấu, tim đập cực nhanh, thập phần sợ hãi bị phát hiện.
Nhưng cuối cùng vẫn bị đối phương nhận ra.
Đối phương hỏi, cũng không