Edit+beta: Diệp Hạ
Giang Hạo làm bộ làm tịch vẫy tay với Quý Trạch, đoan chính như không có việc gì, bộ dáng vân đạm phong khinh, không ai biết hắn đang nghiến răng đến muốn nát.
Quý Trạch rủ rủ mắt, nhìn hắn lên lầu, thở phào, đi tới ban hai. Nhưng cậu không chú ý tới, nguyên bản người đã lên lầu, lại lặng lẽ xuống dưới, lén lút đi theo phía sau cậu.
Cậu gọi một nam sinh lại, nhờ đối phương gọi Chung Gia Đình ra.
Hiện tại thời tiết chuyển lạnh, không ít nữ sinh đều thả tóc ra, mái tóc ôn nhu mà khoát lên trên vai, cả người càng ôn hòa tú lệ. Chung Gia Đình cũng như thế, tóc đen dài qua vai, hơi xoăn nhẹ vào trong, khóe môi cong cong, mày khẽ nhếch, nhìn là biết con ngoan trò giỏi.
Nàng cùng Quý Trạch đứng ở lan can ngoài hành lang, mắt đen bóng mở to, hơi nghi hoặc mà nhìn cậu.
“Cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
Quý Trạch nhấp nhấp môi, lần này cậu tới đây, là định đem toàn bộ sự tình kể ra. Thư tình ngoài ý muốn rơi vào thùng nước, vẫn là căn cứ vào chuyện này mà giải thích, còn có cậu không thích làm loại chuyện này.
Một hơi đem chuyện muốn nói đều nói hết, cậu cho rằng đối phương sẽ thương tâm khóc hoặc là như thế nào, nhưng mắt đối mắt, lại phát hiện Chung Gia Đình nháy mắt, vẻ mặt tò mò mà nhìn cậu. Đừng nói khổ sở, một giọt nước mắt cũng không có.
Quý Trạch có chút mơ màng.
“A, thật xui xẻo, vốn là muốn cọ điểm phúc khí. Thư tình kia không cẩn thận ướt đó, cậu xử lý như thế nào?”
Quý Trạch sửng sốt, sao lại chú ý cái này…?
Bởi vì phản ứng của đối phương cùng tưởng tượng chênh lệch quá xa, đầu óc tựa hồ cũng có chút hỏng mất, Quý Trạch cơ hồ không suy nghĩ gì, theo bản năng bật thốt lên: “Tôi cảm thấy kia thư kia đối với cậu mà nói rất trọng yếu, muốn thử viết lại một phong…”
Mới vừa nói ra, liền lập tức hối hận mà ngậm miệng. Quá trình này hoàn toàn không cần phải nói!
Chung Gia Đình cong môi, đầy hưng trí, “Cậu viết thư tình cho hắn? Cậu một nam sinh, viết thư tình cho một nam sinh khác, cậu không thấy không được tự nhiên sao.”
Quý Trạch nghẹn lại, dời tầm mắt, tim không khống chế được mà đập nhanh hơn, che dấu mà khụ một tiếng, không được tự nhiên nói: “… Là rất không được tự nhiên.”
“Nhưng tôi thật xin lỗi, cậu có thể viết lại một phong, bất quá lần này cậu tự mình giao cho hắn, việc không liên quan đến tôi, tôi sẽ không giúp cậu chuyển giao.”
Chung Gia Đình nghe giọng điệu nghiêm túc của cậu, cũng không tức giận, chỉ là thì thầm một tiếng, “Thật không hổ là hoa hậu giảng đường cao lãnh.”
Quý Trạch dung mạo tinh xảo, nổi danh trong trường học. Làn da trắng như ngọc, mặt mày như họa, mặc dù mặc giáo phục cũng không che lấp được thân thể tiêm gầy, thường xuyên mặt không đổi sắc, người không quen thấy cậu như vậy, phản ứng đầu tiên là cảm thấy cậu cao ngạo, bất cận nhân tình, cao lĩnh chi hoa khó có thể tiếp cận. Nhưng sau khi tiếp xúc nhiều, liền sẽ phát hiện khi người khác có chuyện gì, cậu đều sẽ an tĩnh mà vươn tay hỗ trợ.
Hoa hậu giảng đường…?
Quý Trạch khẽ nhíu mày, thập phần hoài nghi mình có nghe lầm hay không.
Chung Gia Đình phản xạ có điều kiện mà che miệng, vẻ mặt ảo não, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười, nói sang chuyện khác nói: “Quả nhiên đi đường ngang ngõ tắt là không được, chúng ta phải tin tưởng khoa học, tin vào chủ nghĩa duy vật giả.” (4đ nên hông biết giải thích nha)
Quý Trạch lại càng không hiểu: “…???”
Chung Gia Đình nhún nhún vai, không hề gì mà cười: “Kỳ thật, tôi cũng không thích Giang Hạo nhiều lắm, chỉ là hắn lớn lên soái, mê chơi nhưng thành tích lại rất tốt, nhìn liền hâm mộ, đầu óc tôi vừa nghĩ nếu hắn là bạn trai mình thì tốt rồi, còn có thể dạy tôi học tập gì đó, xúc động liền viết, nói là thư tình, kỳ thật càng giống thư sùng bái… Ân, dốc lòng cầu được lây dính thần khí học bá? Đáng tiếc, hữu duyên vô phận a, ông trời cũng không giúp tui.”
…Vậy cũng được?
Quý Trạch vẻ mặt mờ mịt, không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
Nhưng mà, Chung Gia Đình hào phóng mà vỗ vỗ vai cậu, thản nhiên nói: “Cho nên a, không cần có tâm lý gánh nặng gì, tôi cũng chỉ là muốn yêu sớm, từ cao tam khổ hải tìm việc vui giải toả áp lực mà thôi, cậu không giúp tôi, tôi có thể hiểu, cậu vốn không có nghĩa vụ giúp tôi… Mặt khác, tôi muốn nhờ cậu một việc.”
Quý Trạch: “Cái gì?”. ngôn tình ngược
Chung Gia Đình tiến lên, thần bí hề hề hỏi: “Có thể cho tôi nhìn thư tình cậu viết không? Chỉ liếc mắt một cái, tôi cam đoan!” Mở to đôi mắt hạnh, cố gắng bày ra thành ý của mình. Hoa hậu giảng đường viết thư tình cho giáo thảo đó, ngẫm lại là thấy kích thích.
Vốn tưởng rằng có chuyện lớn gì, Quý Trạch nghe nói như thế, không khỏi co giật khóe miệng, mặt không đổi sắc mà đẩy nàng ra “Tôi chỉ là nói có ý này, không có thật sự viết.”
“Như vậy a…” Chung Gia Đình vẻ mặt tràn đầy đáng tiếc, thở dài.
Quý Trạch khó hiểu bị một tiếng thở dài này làm sợ hãi, chột dạ nói: “Không còn việc gì thì tôi về lớp trước, cũng gần vào học rồi.”
Chung Gia Đình tuy rằng tiếc nuối, nhưng vẫn gật đầu.
Trở lại lớp học, Quý Trạch ngồi xuống, phát hiện ngực Giang Hạo phập phồng, hô hấp trầm trọng, giống mới vừa chạy về, kỳ quái mà thuận miệng hỏi một câu: “Cậu chạy đi đâu sao?”
Giang Hạo liếm liếm môi, cầm lấy chai nước bên cạnh mở ra uống, dường như không có việc gì đáp: “Không đi đâu a. Ngược lại là cậu, đi ban hai tìm Chung Gia Đình nói cái gì?”
Quý Trạch lập tức nhớ tới đoạn đối thoại vừa rồi, biểu tình vi diệu, không biết nên hình dung như thế nào, cuối cùng vẫn là lắc đầu, “Không có gì.”
Tuy rằng cậu không nói, nhưng Giang Hạo đi theo phía sau cậu, trộm nghe, nhưng để tránh bị phát hiện, còn có những học sinh chung quanh, nên hắn đứng có chút xa, nghe không rõ lắm.
Quý Trạch lấy sách giáo khoa tiết sau, mở ra cúi đầu nhìn.
Giang Hạo nắm chặt tay, há mồm muốn nói lại thôi, hít vào một