Edit+beta: Diệp Hạ
Giang Hạo thật sự làm như hắn đã nói, đưa người đến tận cửa nhà.
Khi nói lời tạm biệt, Quý Trạch phất phất tay, liền xoay người đi lên cầu thang, nhưng mới đi vài bước lại không tự giác quay đầu, vừa vặn đối diện cùng Giang Hạo đứng cách đó không xa.
Giang Hạo mỉm cười, cư nhiên sờ soạng ngực một chút, sau đó vươn tay làm một hình trái nhỏ.
Quý Trạch bật cười, dời tầm mắt, nhỏ giọng than thở: “Quả nhiên có bệnh.”
Lại phất phất tay, mới xoay người như chạy trốn lên lầu.
Giang Hạo vẫn luôn nhìn cậu thẳng đến khi không thấy bóng dáng, mới thỏa mãn cười cười rời đi.
Quý Trạch về đến nhà, quả nhiên nhận được các loại câu hỏi của mẹ, có mắc mưa hay không, bị cảm sao, có cảm ơn người lớn của bạn học đàng hoàng hay không, về sau rời nhà nhất định phải nhớ mang ô, tránh phiền toái, rồi linh tinh rất nhiều.
Chờ nói xong, mẹ Quý yên tâm mới nói: “Vậy con đi làm bài tập, mẹ đi mua đồ hầm canh cho con uống. Đêm nay con phải về trường học, lại một tuần không có canh để uống.”
Quý Trạch ngoan ngoãn vâng dạ rồi về phòng của mình, kỳ thật bài tập cậu cũng đã làm xong, nhưng mà còn có thể làm chút đề ở ngoài, bổ khuyết chút.
Vùi đầu nghiêm túc làm một giờ, sau đó buông bút nghỉ ngơi mười phút. Cậu tùy ý nâng cằm, lấy một trang giấy nháp vẽ lên, vài nét bút vòng quanh phác hoạ ra hình dáng một thiếu niên, là bức vẽ chibi đơn giản, không có nhiều chi tiết, nhưng lại phóng đại đặc điểm của người nào đó, liếc mắt một cái là có thể nhận ra là ai.
Tóc ngắn đen thẫm, đuôi mắt khẽ nhếch, khóe môi treo một nụ cười trong sáng dịu dàng.
Quý Trạch cúi đầu nhìn tác phẩm của mình, không khỏi cong môi cười, tâm tình đặc biệt tốt.
Thật sự là không thể tin được.
Cư nhiên cùng một chỗ rồi.
Quý Trạch suy tư, chợt chỗ huyền quan truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa, là mẹ cậu trở lại, hình như đang cùng ai nói chuyện. Cậu tò mò đi ra ngoài.
Mẹ Quý giương giọng nói: “A Trạch, bạn của con đến.”
Đứng ở cửa nhà đúng là Giang Hạo mới vừa tạm biệt không lâu.
Quý Trạch rất kinh ngạc: “Sao cậu lại…”
Giang Hạo cười nói: “Tôi đi mua thức ăn, vừa vặn gặp dì, dì biết tôi ở nhà một mình liền hỏi tôi muốn đến nhà ăn cơm hay không, tôi đương nhiên muốn nếm thử trù nghệ của dì nha, chắc chắn ăn rất ngon.”
Nói xong, dưới góc độ mẹ Quý không nhìn thấy, liếc mắt đưa tình với Quý Trạch.
Mẹ Quý nghe xong rất cao hứng, nhưng vẫn nói: “Nào có, đồ ăn dì nấu đều là đồ ăn gia đình bình thường, con đừng chờ mong quá nhiều.”
Giang Hạo làm bộ dáng bé ngoan, người đẹp trai nói năng lại ngọt, “Đồ ăn đơn giản ngược lại có thể khảo nghiệm trù nghệ người ta a, Quý Trạch không ít lần khen trù nghệ của dì, con đã sớm muốn nếm thử rồi.”
Mẹ Quý được nịnh làm cười như hoa, nói: “Được, các con đi làm bài tập, chờ dì nấu sẽ kêu các con ra.”
“Được, cám ơn dì ~ ”
Quý Trạch dẫn Giang Hạo vào phòng của mình. Giang Hạo tò mò đánh giá chung quanh.
Quý Trạch ngồi xuống, hỏi: “Cậu không về nhà sao? Sao lại…”
Giang Hạo ngồi xuống bên cạnh cậu, “Tôi định về rồi nha, nhưng nhất thời nhịn không được lại chạy tới.”
Mặt ngoài Quý Trạch rất bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại cực kỳ ngọt ngào, tựa như đã ăn một khối bánh ngọt lớn.
“Muốn làm cái gì? Tôi đưa ít bài thi cho cậu nha?”
Mặt Giang Hạo lại đau khổ, “Cậu nói giỡn, lần đầu tiên tôi tới nhà cậu, cậu liền cho tôi làm bài thi? Tôi thật vất vả mới làm xong bài tập.”
Quý Trạch cười, suy tư: “Vậy cho cậu mượn máy tính chơi game đi, chỉ cần cậu đừng làm ồn, nếu không tôi sẽ đi.”
Giang Hạo nhất thời bày ra một bộ “Cậu vô tình cậu lãnh khốc”, thảm hề hề mà nhìn cậu.
Quý Trạch thờ ơ cầm lấy bút làm bài thi, hoàn mỹ xem như không nhìn thấy.
“Ai, tôi muốn xem xem phòng cậu có gì chơi vui, có thể không?” Giang Hạo tiếc hận thở dài, cuối cùng vẫn là thua khoản học tập dưới tay tiểu yêu tinh này, thỏa hiệp.
“Ân.” Quý Trạch cúi đầu làm bài thi, thuận tiện không động thanh sắc mà giấu giấy nháp đi. Nhưng vẫn bị Giang Hạo mắt sắc phát hiện.
“Này là vẽ tôi?” Giang Hạo biểu tình đắc ý, giương cao mi, “Xem ra lúc tôi không ở gần cậu rất nhớ tôi a. Hiện tại chính chủ ngay trước mặt cậu rồi nè, muốn ôm một cái không, hay là hôn một cái?”
Quý Trạch dời tầm mắt, phi thường chột dạ. Đích thật là muốn hôn, nhưng vẫn có chút rối rắm, hơn nữa bây giờ là đang ở nhà mình, mẹ cậu lại ngay phòng bếp cách đây không xa.
Lúc cậu còn đang do dự, đỉnh đầu truyền đến tiếng Giang Hạo thất vọng thở dài, “Thì ra không muốn hôn a, ai, thật đau lòng.”
Lúc này Quý Trạch ngẩng đầu, muốn phủ nhận, lại không ngờ trên môi truyền đến xúc cảm mềm mềm. Giang Hạo đã sớm chờ ở đó.
Hôn xong, Giang Hạo cười tủm tỉm, nhu nhu đầu của cậu, “Thật đáng yêu.”
Quý Trạch: “…” Lại bị chọc ghẹo đến cứng họng.
“Bức tranh này tặng cho tôi đi.”
“Được thì được, nhưng mà đây chỉ là tôi tùy tiện vẽ, chờ khi khác tôi nghiêm túc vẽ một bức rồi tặng cho cậu.”
“Được a.” Giang Hạo có chút kinh hỉ, lại hỏi, “Vậy cậu muốn tôi làm người mẫu hay không? Cởi trần hay nude cũng đều OK nha.”
Cổ họng Quý Trạch ngứa ngứa, tâm mệt mà xua tay, “… Không cần.”
Vì sao có cảm giác mình đang nuôi một tiểu yêu tinh, chỉ là trò chuyện mà lại khiến cho cả người kiệt sức, giống như bị ép khô.
Giang Hạo thưởng thức bản thân bản chibi, càng cảm thấy mình thật đẹp trai, sau đó chợt nhớ đến cái gì, hỏi: “Bạn nhỏ, cậu có album ảnh khi còn bé không? Tôi muốn xem.”
“Có thì có…” Quý Trạch có chút do dự, dù sao ai khi còn bé mà không có chút lịch sử đen tối, không quá nguyện ý bị nhìn thấy.
“Ở đâu?” Giang Hạo hưng trí bừng bừng, phi thường muốn xem đoạn thời gian hắn không biết đến Quý Trạch.
“Cho cậu xem thì có thể, nhưng không cho phép phát biểu ý kiến dư thừa.” Trước tiên Quý Trạch đưa ra yêu cầu, nhìn hắn gật đầu đáp ứng mới nói cho hắn biết album ở đâu.
Vì thế, Giang Hạo ngồi bên cạnh xem album, Quý Trạch cúi đầu làm bài tập.
“Oa, khi còn bé người thật nhỏ.”
“Cái ảnh mặc váy này cũng là cậu?”
“Ha ha, ảnh lộ mông nè…”
Quý Trạch rốt cục nhịn không được, tiến lên che album lại, muốn cướp về, trừng hắn nói: “Không phải nói là không được đánh giá loạn sao.”
Giang Hạo nháy mắt, nghiêm trang chững chạc mà trả lời: “Tôi không có đánh giá loạn a, tôi đang đánh giá rất nghiêm túc, mỗi một trang ảnh chụp cậu đều rất xinh đẹp,