Edit+beta: Diệp Hạ
Buổi tối cuối tuần phải lên lớp tự học.
Bởi vì gần đến kì thi tháng, trong phòng học lâm vào trạng thái điên cuồng ôn tập, rất an tĩnh, chỉ có âm thanh trang sách ma xát rất nhỏ.
Này chỉ là giai đoạn kiểm tra thông thường, nhưng làm học sinh cảm thấy có chút gấp gáp cũng vì nó để đánh giá thành tích gần đây của họ, có tiến bộ hay kém đi. Các học sinh cũng đã quen với mấy kì thi, Quý Trạch bình tĩnh mà lấy ra mấy bài mình làm sai, tìm mấy câu hỏi giống vậy rồi làm lại, kiểm tra kĩ càng, đến lúc đó làm giống bình thường là có thể.
Lúc thời gian tự học buổi tối còn dư lại nửa giờ, Quý Trạch đã có chút mệt mỏi, mí mắt rũ xuống, nửa gục xuống bàn, thiếu chút nữa liền lăn ra ngủ.
Đầu gật gật, như gà nhỏ đang mổ thóc, nhìn đặc biệt đáng yêu.
Đáy mắt Giang Hạo nhiễm ý cười, sách giáo khoa cũng không đọc, cầm qua che ở đỉnh đầu hai người, trộm hôn một cái trên mặt Quý Trạch.
Quý Trạch nhất thời bừng tỉnh, bị dọa rồi, nhỏ giọng nói: “Cậu điên rồi sao? Không sợ bị nhìn thấy à.”
Giang Hạo nhún vai, rất chắc chắn, “Không có việc gì, mọi người đều đang nghiêm túc ôn tập, chúng ta ngồi ở sau cùng căn bản không ai chú ý.”
Quý Trạch liếc nhìn hắn một cái: “Cậu cũng biết người khác đang nghiêm túc ôn tập sao, đọc sách đàng hoàng đi.”
Rất có khí thế lớp trưởng mà gõ gõ sách giáo khoa hắn.
Giang Hạo cười, ôn nhu sờ sờ đầu của cậu, “Cậu ngủ một lát đi, nếu có lão sư đến tôi sẽ kêu cậu tỉnh.”
Có thể nói là rất quang minh mà giựt giây lớp trưởng làm trái với nội quy trường học.
Nhưng mà lớp trưởng đại nhân đương nhiên vui lòng mà tiếp nhận rồi, miễn cưỡng ngáp một cái, thản nhiên nói: “Vậy tôi ngủ.”
Liền gối đầu lên cánh tay, ngủ không chút áp lực.
Giang đồng học làm bạn cùng bàn phi thường săn sóc mà giúp cậu dọn dẹp sách giáo khoa bút viết linh tinh trên bàn, để không gian đi ngủ của cậu càng lớn, ngủ càng thoải mái.
Tự học buổi tối tan, các học sinh về ký túc xá.
Tắm rửa rửa mặt, sau đó tắt đèn đi ngủ là những việc làm trước khi nghỉ ngơi hết sức phổ thông. Nhưng ở ký túc xá của hai người mới bắt đầu yêu đương này thì mấy việc làm bình thường liền biến thành không bình thường.
Giống như lúc Quý Trạch đang tắm, Giang Hạo sẽ không an phận mà gõ cửa, nhiệt tình hỏi: “Tiểu soái ca, cần cung cấp dịch vụ chà lưng không? Miễn phí nha.”
Người đang tắm rửa bên trong, cả người đầy bọt lảo đảo không đứng vững, biểu tình khiếp sợ lại bất đắc dĩ, cảm thấy mình sớm hay muộn cũng có ngày bị đối phương làm trời làm đất, không ngừng làm mấy việc khiến mình bị hù chết.
Giang Hạo nghe được âm thanh trong phòng vệ sinh, lo lắng: “Không có việc gì đi?”
Quý Trạch bình tĩnh đáp: “Chỉ cần cậu không phát bệnh thần kinh thì tôi tuyệt đối không có việc gì.”
Bên ngoài liền truyền đến tiếng cười haha của Giang Hạo, thật sự như một tên thần kinh, thật không có thuốc nào cứu được cái loại này.
Giang Hạo còn nói: “Tôi là nghiêm túc, muốn tôi vào không?”
Quý Trạch nghẹn lại: “Không cần, cám ơn!”
Giang Hạo đáng tiếc đến cực điểm, nói thầm: “Chà lưng cho nhau rất tốt a, anh em phương Bắc đều làm như vậy để tăng tình hữu nghị.”
Hán tử phương Bắc đích thật là dùng việc chà lưng để tăng tình hữu nghị, rất đơn thuần, nhưng cậu tuyệt đối không chỉ muốn tăng tình hữu nghị đi?
Hiệu quả cách âm của buồng vệ sinh không tốt lắm.
Trong khoảng thời gian này nhiệt độ lên xuống thất thường, khí lạnh đến đi nhiều lần, cuối cùng thành công bắt đầu mùa đông. Cho nên, trạng thái của mọi người khi tắm rửa biến thành —— thật lạnh không muốn cởi quần áo, vào dưới vòi sen lại ấm đến không muốn đi ra ngoài.
Quý Trạch tắm rửa xong đi ra, không có giặt quần áo ngay, mà là vào ký túc xá mặc một cái áo khoác, sấy khô tóc. Làm xong mấy việc này mới không cam lòng mà đi đến ban công.
Bên ngoài từng đợt gió thổi, lãnh khốc vô tình. Dựa theo lẽ thường mà nói, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng phương Bắc lạnh hơn phương Nam, nhưng có một loại lạnh gọi là lạnh thấu xương, lạnh vào xương cốt. Chớ nói chi là phương Nam không có hệ thống sưởi hơi, vòi nước lại không cung cấp nước ấm, thật sự là rất thảm.
Cho nên, tất cả học sinh phương Nam đều cho rằng, mùa đông giặt quần áo cần thêm một ca khúc làm BGM(nhạc nền) —— Dũng khí.
Nước từ trong vòi chảy ra, nói không chút nào khoa trương đâu, quả thực là cảm giác như xương cốt đều đau, nhất định phải tốc chiến tốc thắng. Quý Trạch lại sợ lạnh hơn so với người bình thường.
Nhiều lần Giang Hạo đề nghị giúp cậu giặt quần áo nhưng đều bị cự tuyệt, giờ quan hệ thay đổi cũng như vậy. Thật sự lúc tương đối lạnh, Quý Trạch sẽ giặt ở buồng vệ sinh, hoà nước nóng từ vòi sen với nước lạnh để giặt quần áo.
Lúc Giang Hạo giặt quần áo, Quý Trạch đang đánh răng, hai người đứng bên cạnh nhau, cậu nhìn như tùy ý mà liếc một cái, phát hiện hắn đang giặt quần lót, sau đó lại yên lặng dời tầm mắt.
Lập tức, bên cạnh truyền đến một tiếng cười nhẹ, “Nhìn cái gì đấy?”
Quý Trạch bình tĩnh mà phun bọt trong miệng, súc miệng, rất bình tĩnh mà nói: “Không nhìn.”
Giang Hạo nhìn cậu, cười tủm tỉm nhướng mày: “Thật không có nhìn?”
Quý Trạch lắc đầu.
“Nhưng tôi thấy cậu nhìn tôi.”
Quý Trạch: “… Được rồi, có nhìn. Nhìn cậu một chút thì thế nào?”
Giang Hạo thẳng thắn mà nói: “Tôi sẽ rất vui a, hoan nghênh nhìn nhiều chút.”
Sau đó vắt cạn nước, treo quần lót lên giá áo, chỉnh bằng lại rồi treo lên, còn cố ý mà treo cạnh Quý Trạch, dán rất gần, quay đầu ý vị sâu sa nói: “Mau nhìn đi, tương thân tương ái.”
Quý Trạch: “… Tôi không nhìn lầm, quả nhiên cậu bệnh không nhẹ.”
Giang Hạo bất vi sở động, vẫn đắc chí như trước.
Quý Trạch nhìn, nhịn không được cười một chút, “Mau tách ra đi, để như vậy khó khô lắm, xong rồi