Edit+beta: Diệp Hạ
Cuối cùng Quý Trạch vẫn không lay chuyển được Giang Hạo, bị người mang vào phòng, tiếp nhận bàn chải đã bôi kem đánh răng trước, rửa mặt xong cùng nằm ở trên giường ngủ.
Giang Hạo có thể cảm thấy được người trong ngực cứng ngắc, nghĩ nghĩ, liền dùng sức đem người kéo lại, mặt quay về phía mình, nghiêm túc nói: “Cậu là đang lo lắng chuyện vừa rồi sao? Tôi chỉ là nhất thời xúc động thôi, tuy rằng tôi rất muốn, nhưng không cần vội, chờ cậu có thể tiếp thu thì tôi mới làm. Tôi sẽ làm chuẩn bị đầy đủ, nhất định không để cậu khó chịu.”
Quý Trạch cúi thấp đầu, lỗ tai hồng hồng, hàng lông mi hạ xuống tạo nên cái bóng nhợt nhạt, tóc mềm mềm rơi trên trán, như là đang hấp dẫn người ta sờ một chút.
Giang Hạo nhịn không được đưa tay xoa nhẹ một chút, còn nói: “Đừng lo lắng.”
Quý Trạch gật gật đầu, đáy lòng lại xẹt qua một tia mất mát, nhấp nhấp môi.
Giang Hạo: “Ngủ đi, có chuyện gì thì nói với tôi, tôi đều có thể hiểu, tôi nguyện ý chờ cậu.”
Bên trong an tĩnh. Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, như nước chảy trút xuống trên giường.
“Kỳ thật… Không cần chờ.”
Thanh âm rất nhỏ, chậm rãi nói ra, lộ chút khẩn trương.
Giang Hạo sửng sốt một chút, không dám tin mà trừng lớn mắt, loé sáng, “Cậu nói thật?”
“… Ân.”
Giang Hạo dùng sức nghiêng người, chống hai tay bên mặt Quý Trạch, biểu tình rất giống như lang cẩu gặp được thịt. Nhưng vài giây sau, đáy mắt phát sáng lại rất nhanh tối sầm đi.
“Tôi không có cái kia.”
Thanh âm suy sụp khổ sở, quả thực rất tuyệt vọng, bị sự ngu ngốc của mình làm tuyệt vọng.
Quý Trạch biết hắn nói cái gì, đỏ mặt, liếm liếm môi, “Vậy đi ngủ đi.”
Tâm tình thấp thỏm khẽ buông lỏng, có chút mất mát, lại nhẹ nhàng thở ra.
Cậu vỗ vỗ vai Giang Hạo, mang theo chút ý tứ trấn an.
Giang Hạo cắn răng, trong lòng phát khổ, từ khi Quý Trạch gật đầu, lồng ngực nóng như lửa đốt, căn bản không bình tĩnh được, tay ôm thắt lưng Quý Trạch cũng không thể an phận.
Cuối cùng thật sự không nín được, đứng dậy đi tắm nước lạnh. Khi trở lại trên giường, Quý Trạch đã nhắm mắt ngủ.
Giang Hạo ưu sầu mà thở dài, cảm giác mình đã bỏ lỡ một cơ hội.
Đem người kéo vào trong ngực, cũng nhắm mắt lại đi ngủ, chỉ hy vọng đêm nay có thể có một giấc mơ đẹp, an ủi tâm hồn tổn thương này một chút.
Sáng ngày thứ hai.
Quý Trạch đã tỉnh trước, kéo cánh tay trên lưng ra, đứng dậy mang dép, vừa ngáp vừa vào buồng vệ sinh rửa mặt.
Đang cúi đầu đánh răng, phun bọt, Giang Hạo không biết từ khi nào đã tiến vào, từ phía sau lưng ôm chặt cậu, mặt chôn ở trong cổ cậu, như làm nũng nói: “Tôi choáng đầu.”
Quý Trạch súc miệng, thản nhiên nói: “Xứng đáng.”
Giang Hạo mếu máo, cực kỳ ủy khuất mà ôm Quý Trạch cọ loạn một trận.
Cọ cọ cọ, cả người Quý Trạch đều không thoải mái, huống chi là thân trên của Giang Hạo trần trụi, lồng ngực căng cứng, đường cong cơ bắp mượt mà, nhiệt độ cơ thể xuyên thấu qua tầng vải mỏng manh cường thế đánh úp lại.
Quý Trạch giãy dụa, muốn trốn ra từ trong lồng ngực của hắn, nhưng Giang Hạo một thân cậy mạnh, chỉ là một vòng tay, nhưng cậu tránh không ra.
Gây sức ép nửa ngày, Quý Trạch rõ ràng buông tha, hạ bả vai tựa vào trong lòng ngực của hắn, nói thầm: “Khăn mặt.”
Khăn mặt treo trên cái giá bên cạnh, vươn tay liền có thể lấy được.
Giang Hạo cười, buông một tay tay ra lấy khăn. Quý Trạch vừa thấy sức ép trên lưng giảm một nửa, lại dùng lực kéo tay Giang Hạo ra, ý đồ tránh ra. Nhưng về điểm khí lực thì Giang Hạo chỉ xem như trẻ con nô đùa mà thôi, người còn chưa chân chính tránh ra lại bị bế trở về, cong môi cười đến dung túng lại sủng nịch, đem khăn mặt đưa cho Quý Trạch.
Quý Trạch tức giận mà trừng hắn một cái, yên lặng mà lau mặt.
Bởi vì cúi đầu, lộ ra cần cổ trắng mịn thon dài, độ cung hơi hơi cong lên, ngay trước mắt Giang Hạo.
Giang Hạo nhất thời nhịn không được, tiến lên hôn một hơi.
Quý Trạch cảm thấy phía sau một trận tê dại, thiếu chút nữa không cầm chắc để khăn mặt rơi vào bồn rửa tay, cậu chống một tay bên cạnh, bất đắc dĩ nói: “Cậu làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là nhìn cậu quá đáng yêu.” Giang Hạo dán mặt vào cổ cậu, ý cười lan tràn đến khóe mắt.
Mặt gương phản chiếu bóng dáng hai người, thân mật dán vào nhau, không hề tồn tại khoảng cách.
“Muốn hôn.”
Giọng nam trầm thấp khàn khàn, lộ ra gợi cảm nồng đậm.
Không khí ái muội, nhiều phần lưu luyến.
Nhưng Quý Trạch dừng một chút, vô tình mà đẩy hắn ra, thản nhiên nói: “Đánh răng.”
Ghét bỏ trong đáy mắt có thể nói là thật rõ ràng.
Giang Hạo khổ sở mà nghiêng đầu, thở thật dài, đến nỗi mỗi một sợi tóc đều lộ ra khí tức 'tôi thật đau lòng thật là khổ sở'.
Quý Trạch lại không nhìn, vỗ vỗ vai hắn, xoay người không lưu tình chút nào mà đi ra ngoài.
Giang Hạo u oán mà liếc cậu một cái, gạt kem đánh răng ra, hát một đoạn: “Tôi chính là một cây cải thìa đáng thương, không người đau không người yêu…”
Rõ ràng là hát cho tên lãnh khốc vô tình kia nghe.
Quý Trạch đi tới phòng khách co rút khóe miệng. Người này thật sự đã tỉnh rượu rồi sao? Còn ấu trĩ hơn cả con nít.
Sau khi ăn sáng, hai người cùng xếp bằng ở phòng khách làm bài tập, ngẫu nhiên có gì nghi vấn thì thuận tay dùng bút đánh dấu một chút, có thể thảo luận.
Làm liền làm đến giữa trưa, duỗi tay duỗi thắt lưng, bụng cũng đã đói.
Giang Hạo chống đầu gối, đứng lên, “Tôi đi nấu cơm.”
Mới đi hai bước, ngẫm lại, lại sửa miệng, “Vẫn là nên gọi đồ ăn ngoài đi.”
Quý Trạch nhìn quá trình biến hoá ngắn ngủi, cười.
Giang Hạo biện giải: “Gọi ngoài thì lựa chọn đa dạng hơn, không tốt sao? Chúng ta còn có thể gọi ở các nhà ăn khác nhau.”
Quý Trạch liếc hắn một cái, nhịn cười, “Đúng đúng.”
Hai người liền ghé vào cùng thương lượng thực đơn.
Chỗ nhà ăn rất gần, không lâu là có thể đến nên không làm bài tập nữa, chơi di động lướt lướt Weibo.
Giang