Edit+beta: Diệp Hạ
Giang Hạo đã khiếp sợ đến cứng đờ.
(Gương mặt bạn học Giang lúc này:)
Vu Hoa Canh cư nhiên là nữ sinh......?ữ sinh......!ữ sinh......
Trong đầu vẫn luôn quanh quẩn những lời này, cả người đều rơi vào một loại trạng thái ngơ ngác, chỉ bằng bản năng hoàn thành việc WC, máy móc rửa tay.
Vu Hoa Canh bởi vì rất cao hứng, nhanh chóng thu phục tốt liền về lớp học, chạy tới chia sẻ với Quý Trạch tin tức thú vị này.
Nàng ngồi ở chỗ ngồi của mình, nhìn Giang Hạo mang biểu tình cứng đờ trở về lớp học, cười đến rung bàn, hoàn toàn không dừng được.
Trong lòng Giang Hạo thực quẫn bách, nhưng ngoài mặt vẫn không lộ thanh sắc, nỗ lực duy trì bộ dáng trấn định bình tĩnh, trở lại chỗ mình ngồi xuống, do dự một hồi, vẫn là nhịn không được dùng cánh tay đâm đâm Quý Trạch ngồi cùng bàn, hỏi: "Nàng......kia là chuyện như thế nào?"
Nếu không phải bởi vì kiểu tóc nàng, hơn nữa thanh âm cảm mạo, sao có thể đem she nhận thành he* a!
(*She: cô ấy. He: anh ấy. Sợ mọi người nghỉ lâu quên kiến thức nên tui nhắc lại thôi:>)
Quý Trạch nhịn cười, khụ một tiếng nói: "Hoa Canh lúc trước cá cược với người ta, thua phải cạo trọc, trong khoảng thời gian này tóc vất vả mới dài ra, nàng ngại xấu, đi cắt kiểu tóc thực soái ca, khụ, chính là như bây giờ."
Giang Hạo nghe, vẫn là khó có thể tưởng tượng. Nhìn biểu tình ngốc ngốc kia, Quý Trạch hoàn toàn nhịn không được mà cười, khóe miệng gợi lên một độ cung thật lớn, đuôi mắt đều là ý cười, người ngày thường vẫn duy trì mặt than đột nhiên cười, đặc biệt khó có được, như hàn băng chợt phá, tuyết tan rã, làm người trước mắt hung hăng sáng ngời.
Giang Hạo sửng sốt, thế nhưng nhìn đến ngây người, thật lâu sau mới cong cong môi. Này không phải đang cười sao? Còn cười đến....Thật con mẹ nó đẹp.
Ừm, bị chơi như vậy cũng không sao.
Chuông vào học vang, các bạn học cãi cọ ồn ào trở về chỗ ngồi, thảo luận việc Giang Hạo bị lừa thành công.
Quý Trạch chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu ở trên mặt cậu những vệt vàng kim, làn da trắng sứ, khóe miệng nhợt nhạt mỉm cười, xinh đẹp đến cực điểm.
Giang Hạo nhìn đến sửng sốt. Lần đầu tiên gặp mặt, đã biết lớp trưởng là một mỹ nhân, nhưng hiện tại nghiêm túc ngẫm lại, cậu lớn lên so với nữ hài còn phải đẹp hơn, cảm giác......không thể dời mắt.
Bang.
Không được suy nghĩ, dùng sức vỗ lên trán mình một cái, làm bản thân thanh tỉnh. Tôi điên rồi sao, lại đi nhìn một nam sinh đến ngây người?
Chờ khi Quý Trạch quay đầu kỳ quái mà nhìn hắn, hắn lại bắt đầu ra vẻ trấn định, giống như đang đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, còn làm như rất kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy?"
Quý Trạch biểu tình phức tạp: "......Không có gì."
Bất quá, Giang Hạo từ trước đến nay tính tình tùy ý, sau khi tự hỏi một phen, cũng chỉ là nhún nhún vai, chẳng hề để ý mà xốc xốc khóe môi. Không phải chỉ là nhìn nam sinh thôi sao? Mọi người đều có lòng yêu cái đẹp a.
Sự thật chứng minh, bản thân Giang Hạo không thực sự là thẳng nam, hơn nữa cũng chưa từng có nỗ lực muốn bảo trì bản thân thẳng tắp, thực tùy ý đón nhận một người.
Giang Hạo dùng khuỷu tay đâm đâm Quý Trạch, cười tủm tỉm nói: "Lớp trưởng, không có ký túc xá dư, tôi muốn ở cùng cậu a."
Quý Trạch theo bản năng nhíu nhíu mày.
Giang Hạo thấy được, chống cằm hỏi: "Không được?"
Quý Trạch dừng một chút, chợt nói: "Cậu ngủ có ngáy không? Có nghiến răng không?"
Giang Hạo ngẩn người, "Hẳn là không có."
Quý Trạch lắc đầu, "Vậy thì không có việc gì."
Giang Hạo lập cười, tùy ý, "Chúng ta đây liền tính là ở chung* đi, Quý Trạch."
Quý Trạch bị gia hỏa này nói sợ tới mức cứng lại, quay đầu mà trừng lớn mắt.
"Cậu biết ở chung* là ý gì không?"
(*Ở đây Giang Hạo nói là 同居(Tóngjū): sống chung (theo nghĩ vợ chồng), đáng lẽ phải nói là 同房(Tóngfáng): sống chung (bạn cùng phòng))
"Ở cùng nhau a."
"Thực tốt, ngữ văn lão sư muốn khóc ở WC rồi."
Giang Hạo cười, không sao cả mà nhún vai.
Lúc sau, hành lí Giang Hạo