Edit+beta: Diệp Hạ
Tới tiết thể dục, bởi vì gần đến hội thể thao, lão sư cũng cho các học sinh thời gian, không tự học, để cho bọn họ đi luyện tập hạng mục mà từng người báo danh, đến phòng thiết bị lấy dụng cụ thể dục cần dùng.
Quý Trạch cầm một trái bóng.
Trước đó, Lão Điền cùng bạn học biết cậu báo danh một hạng mục, đều sôi nổi hỏi cậu, còn nói không đủ người thì tôi báo. Quý Trạch xua tay tỏ vẻ: “Không có, là tôi muốn báo.”
“Kia, thân thể của cậu……”
Quý Trạch: “Tôi sẽ tăng mạnh luyện tập, sẽ không kéo chân lớp.”
“Không phải! Cậu đừng quá sức.”
Quý Trạch dừng một chút, gật đầu, “Tôi sẽ tự biết lượng sức mình.”
Cho nên khi đến tiết thể dục, Quý Trạch liền đi đến một bên tìm phiến đất trống bắt đầu luyện tập, trên mặt đất lão sư dùng phấn kẻ vạch, tiện cho học sinh biết khoảng cách mình ném, có tiến bộ hay không.
Quý Trạch trước thử ném một lần, chỉ là mới vừa vượt qua vạch mười mét. Khoảng cách này với nam sinh mà nói, quá ngắn.
Cậu nhíu nhíu mày, điều chỉnh tư thế lại ném một lần, 10.5 mét.
Giang Hạo từ vừa rồi đã chú ý bên này, trước người khác một bước đi qua, vỗ vỗ bả vai Quý Trạch nói: “Lớp trưởng, tư thế cậu ném bóng có chút không đúng.”
Quý Trạch quay đầu nhìn hắn, lại nghiêm túc mà nhìn nhìn bóng trong tay, cuối cùng vẫn chuyển tới trên tay Giang Hạo, kêu hắn làm mẫu.
Giang Hạo tinh tế giải thích: “Hai chân trước sau tách ra, trái phải cách nhau 25 centimet, trọng tâm thân thể đặt ở chân trước. Sau đó, chặt chẽ cầm bóng, tựa như vậy, mười ngón đều tách ra, để tránh rơi bóng."
Hắn điều chỉnh vị trí cho tốt, nắm ổn bóng đưa về phía sau, vạt áo động hai lần, dùng sức vung, đem bóng ném đi xa xa, nhẹ nhàng liền đáp tại vạch mười lăm mét.
Quý Trạch nhìn chằm chằm vạch kia, có điểm hận nó không thể dịch đến vị trí vừa rồi mình ném. Mình mới ném nhiều hơn mười mét một chút, chênh lệch sao lại lớn như vậy.
"Cậu dựa theo tôi nói mà làm thử xem.”
Quý Trạch tiếp nhận bóng, đứng xong, lại có mô có dạng mà cầm bóng, “Như vậy đúng không?”
Giang Hạo nhéo ngón cái cậu, dịch một chút, nói: “Đúng vậy.”
Quý Trạch nhấp môi, đem bóng nâng qua đỉnh đầu, nghĩ lại động tác của Giang Hạo vừa rồi, đang muốn đong đưa hai lần ném bóng. Bỗng nhiên, trên eo lại nhiều thêm một bàn tay, có người nâng eo cậu, còn ấn vai phải cậu, ở bên tai cậu nói: “Thân thể phải ngửa hướng ra sau, cong thành một độ cung.”
Quý Trạch không bình tĩnh, thân thể cứng đờ, "Cậu, cậu nói là được, tôi sẽ tự làm……”
“Nhưng cậu nhìn không tới, không biết cong như thế nào mới thích hợp a, đừng lo lắng, tôi có chừng mực, sẽ không làm cậu bị thương."
Giang Hạo tay như cũ đặt ở trên eo cậu. Lỗ tai Quý Trạch đã bắt đầu biến hồng, nội tâm lại không biết nói gì. Đây là trọng điểm sao?!
Đại ca, tư thế này rất có vấn đề a!
Mỗi lần cùng Giang Hạo ở chung, thái độ đối phương rất bình thường, càng làm Quý Trạch cảm thấy tâm mệt, muốn nói gì cũng không nói nên lời.
Thôi đi, nghiêm túc luyện tập. Này rất bình thường, rất bình thường.
Quý Trạch bắt đầu tự thôi miên mình, nhưng lỗ tai vẫn hồng, càng hồng.
Cậu dựa vào tay Giang Hạo nghiêng về phía sau, sau đó ngẩng đầu, đối diện không trung xanh thẳm rộng lớn, sau lưng ổn định, hai tay dùng sức ném bóng về phía trước, sau khi ổn định thân thể, lập tức cúi đầu nhìn qua.
“12 mét. Tư thế đúng rồi, sau này luyện tập nhiều vào, ném nhiều thêm mấy mét nữa cũng không thành vấn đề.” Giang Hạo đứng ở bên cạnh giúp cậu nhìn, cười nói.
Thời gian kế tiếp, Quý Trạch lại luyện một hồi lâu, Giang Hạo cơ hồ đều ở bên chỉ điểm, chờ khi nhìn thấy Quý Trạch đổ mồ hôi thở dốc, lập tức liền cầm cổ tay của cậu, không khỏi phân trần đem người đưa đến một bên nghỉ ngơi.
Giang Hạo nói: “Nếu tham gia, đương nhiên muốn nỗ lực tranh thủ thứ hạng, hạng mục vận động nào cũng đều không thể thiếu kỹ xảo cùng luyện tập. Bất quá, cái gì cũng phải có chừng mực. Quý Trạch, cậu không thoải mái, nhất định phải nói ra. Thi đấu xuất hiện tình huống đặc thù rất bình thường, có thể đổi người thay thế, nếu cậu nguyện ý nói, tôi cũng có thể thế cậu."
Quý Trạch dùng khăn giấy lau mồ hôi trên cổ, lắc đầu: “Không cần.”
Giang Hạo nhìn cậu, cười một chút, “Lớp trưởng cố lên, tôi sẽ ở bên cạnh hò hét trợ uy cho cậu."
Ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây, trên mặt đất chiếu ra bóng loang lổ, gió nhẹ phất qua, thản nhiên đong đưa.
Quý Trạch nghe, trong lòng mềm nhũn, “Ân.”
Giang Hạo nhìn cậu lau mồ hôi, trên cổ để lại một chút mảnh vụn màu