- Vô liêm sỉ.
Chị vì câu nói đó mà tức giận, cánh tay không tự chủ mà giơ lên định thưởng cho Phong một tán nhưng nhanh chóng cậu đã nắm được và càng dùng sức nắm chặt.
- Á! – Chị không nhịn nổi mà la lên.
- Này nhóc, chỉ là hiểu lầm thôi.
Bỗng có một âm thanh trầm ấm vang lên ở sau lưng, Phong cũng vì thế mà buông cánh tay đi.
Thấy người thanh niên đang tiến về phía mình, chị nhanh chóng chạy tới, ôm chầm vào người đó nũng nịu:
- Đau quá chồng ơi!
- Ai biểu em chọc nhằm ổ kiến lửa làm chi.
- Hứ.
Thế ai biểu em phải làm thế này?
- Nhưng em làm hơi quá rồi đấy.
Không sợ anh ghen à?
- Mặc anh.
Em có Tiểu Kì rồi.
Không thèm anh nữa.
- Thật sao? Vậy anh phải cưới bé Kì mới được.
- Anh dám?
- Em li dị anh đi rồi xem.
- Anh…
Chứng kiến hai vợ chồng đấu võ mồm thực nhàm chán, đến lúc không thể chịu nổi, cậu lên tiếng:
- Hai người…cứ tự nhiên đi.
– Nói rồi toan bỏ đi.
- Ý…
Thấy cậu định bỏ đi, hai vợ chồng lại nhanh chóng níu lại:
- Đùa tí thôi mà.
– Chị Ngọc phân bua.
- Đúng rồi là hiểu lầm.
- Vậy hai người muốn gì? – Phong nhíu mày hỏi lại.
- Xem bạn trai của bé Kì.
– Đến lượt anh Khang ra tay.
- Không phải.
- Thôi.
Anh hiểu mà.
Rồi ra dấu cho chị Ngọc tránh mặt.
– Đàn ông con trai với nhau, nếu thích thì cứ nói, anh thân với bé Kì lắm, có gì anh làm mai cho.
- Không cần.
- Vậy sao? Thế mà anh lại thấy hai đứa rất xứng đôi đấy.
Phong vẫn im lặng, cậu thật không có hứng thú với đề tài này.
Thấy vậy anh Khang tiếp tục nói:
- Nghe nói Tiểu Kì đã nắm tay em hả?
Câu hỏi này làm cho Phong chút đỏ mặt mà anh thì càng đắc ý mà tiếp tục trêu chọc:
- Hình như là lần đầu tiên bé Kì nắm tay con trai đấy nha.
Rồi xoa xoa bàn tay, phụng phịu.
– Đến anh mà cũng không có cơ hội nữa là.
Lần đầu nắm tay? Nhưng vẻ mặt lúc đó chẳng thấy chút gì là ngượng cả.
Vậy hôm ở nhà Kì chính là… Thấy bộ mặt đỏ như trái cà chua của cậu, anh cố nén cười, mặc dù những lời anh nói là thật nhưng có cần phải đỏ mặt đến thế không.
Có vẻ cá đã cắn mồi.
Đã vậy mình càng phải thừa dịp này mà tiến tới.
Liền đó anh xả một trào kể về Kì, có cái thật nhưng cũng có cái anh thêm mắm dậm muối đại loại như nhìn vẻ ngoài khó gần nhưng thực ra Kì rất tốt, nhìn cái nhà bé tí thôi nhưng mẹ cô là chủ mấy nhà hàng, khách sạn còn cô thì làm chủ Trung tâm Thể dục Thể thao Tatani nhưng nghề tay trái là nhận đơn hàng từ trên mạng để làm.
Rồi cả chuyện hai người gặp nhau ra sao, kể về quan hệ của Kì với vợ mình (và dĩ nhiên bỏ qua chuyện với mình),…có thể nói là chuyện kể hoài không hết nhưng có một điều khiến cậu phải suy nghĩ mãi đó chính là cậu với Tiểu Kì giống nhau, rất cô độc.
Trở về trận đấu, khi Tiểu Kì nhìn thấy hành vi không mấy lành mạnh của cô bạn đó, Tiểu Kì lẩm nhẩm điều gì đó rồi đột nhiên một điều kì lạ diễn ra, mọi người như hóa tượng mà đứng bất động.
1…2…3…
Khi khẳng định không có một ai cử động, Tiểu Kì mới từ từ ngồi dậy, tiến về phía ba “pho tượng” đang tranh bóng kia.
Lúc này, Như và một thành viên đội bạn đang tư thế tranh bóng còn một người đang ở tư thế vô cùng xấu, mắt hướng về phần dưới của Như mà bàn tay lúc này tay đang trong không trung, nhằm vào chiếc quần thể thao mà kéo.
Nếu Tiểu Kì không kịp cho mọi người dừng lại và nếu chuyện này diễn ra thì mặt mũi của Như không biết để