Đi gần tới cầu thang, Phong có cảm giác Kì có vẻ đi chậm lại và hình như không muốn đi tiếp nữa.
Cậu quay lại, hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Không gì.
Mang ba lô lên giúp tớ.
Không đợi Phong đồng ý, Kì giao luôn tài sản cho cậu rồi bỏ đi một mạch.
Phong ngơ ngác nhìn theo.
Cái hướng đó...?
*******
Ngày đầu bước vào ngôi trường này, mọi thứ với Phong đều lạ lẫm.
Sáng hôm đó, cậu đã kiên quyết không để ông quản gia dắt vào vì dù gì cậu cũng đã 16 tuổi rồi.
Nhưng vừa bước qua cánh cổng, cậu mới hối hận vì quyết định của mình.
Ngôi trường thật lớn và cậu không biết phòng ban giám hiệu ở đâu.
Lấy hết can đảm, cậu mới hỏi một bạn nữ vị trí phòng ban giám hiệu và tìm đến nó.
Đến nơi, cửa phòng không khóa, cậu mừng thầm nhưng tim lại đập dồn dập.
Cậu định gõ cửa nhưng ánh mắt cậu đảo khắp căn phòng.
Không có ai.
Đang loay hoay không biết làm sao thì có tiếng nói phát ra từ phía sau:
- Em cần tìm ai?
Cậu giật mình, quay phắc lại.
Một giáo viên đã đứng sẵn phía sau cậu từ lúc nào.
- Em tìm ai? - Cô nhắc lại.
- Em mới chuyển trường đến.
Em muốn tìm Hiệu phó để báo danh ạ.
- À, vậy em là Hoàng Vân Phong?
- Dạ vâng.
- Cô là Hiệu phó trường này.
Em đưa hồ sơ đây cho cô.
Cô xem hồ sơ rồi nói:
- Được rồi, em sẽ học lớp 11A1...
Nhưng cô chưa kịp chỉ vị trí lớp 11A1 thì...."Heo không thèm ăn cơm.
Heo không thèm ăn cám...."
Cô Hiệu phó ra hiệu cho Phong vào trong phòng chờ cô nghe điện thoại.
Vừa bước vào phòng, cậu giật mình khi thấy có một bạn nữ đang nằm ngủ ngon lành trên ghế sô pha.
Cô bạn này là ai? Sao cư nhiên lại dám vào đây ngủ? Nhưng cậu cũng không quan tâm nhiều, tùy ý chọn một cái ghế còn trống và ngồi chờ.
Đợi một lúc lâu chẳng thấy cô Hiệu phó bước vào, Phong bước ra ngoài xem xét thì nhận ra cô Hiệu phó đã "bốc hơi" từ lúc nào.
Cậu đành thất thiểu quay lại "chỗ ngồi của mình".
Hết cách, cậu đành sử dụng hạ sách là gọi con mèo đang ngủ kia dậy để hỏi lớp mới của mình.
Và đó là lần đầu cậu gặp mèo lười.
Một chú mèo "lười" đúng nghĩa.
- Định cúp à?
- A...à không.
Phong nhanh chóng đuổi kịp Kì, hai người tiếp tục đi, vẫn không ai nói gì.
Đi hết cầu thang từ tầng trệt lên tầng Một, cô dừng lại.
Thấy vậy, Phong cũng dừng theo đầy khó hiểu.
Đợi vậy, cô chỉ tay về phía bên trái, nói:
- Phòng thứ Ba, bàn chót, phía bên trong.
- Cảm ơn...
Chưa kịp nói hết thì cậu nhận được một cái cặp và một cảnh tượng khiến cậu phải trố mắt mà nhìn.
Cô bạn mới quen đang lim dim mắt, người chao đảo, càng lúc càng gần ban công, rồi đột nhiên cơ thể mất thăng bằng, ngã nhào xuống phía dưới, cậu chỉ kịp đưa tay với tới nhưng đã quá muộn.
Nhìn theo hướng cánh tay hiện giờ vẫn đang trong không trung, cậu không thể tin ở mắt mình nữa.
Cô bạn đó uốn mình một cái, nhanh chóng tiếp đất một cách nhẹ nhàng và tiếp tục đi về phía văn phòng...
Phong mỉm cười, bất chợt buộc miệng: "Mèo ngốc"
**********************************************
Hôm nay đúng thật là một ngày may mắn của Kì vì mama đã không đánh thức cô dậy.
Hoặc cũng có thể mama muốn "lì xì" đầu năm cho cô một giấc ngủ trọn vẹn.
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ nghe chuông đã vang lên vài lần rồi lâu sau đó là cơ thể như được nhấc lên một lần và mọi chuyện vẫn bình thường.
Cô vẫn ngủ say, chốc chốc lại xoay người hay quay đầu lại cho đỡ mỏi.
Mĩ nhân vẫn ngủ say trên tay.
Người con trai vẫn đều đặn bước lên từng bậc thang.
Từng bậc, từng bậc...thật nhẹ nhàng, cẩn thận để không làm đánh thức người con gái cậu yêu thương đang nằm gọn trên tay.
Mát thật! Từng cơn gió luồn qua