Đúng là hai người có chung hoàn cảnh thì sẽ dễ đồng cảm với nhau.
Gia đình Phong vốn nghiêm khắc mà cậu lại là con một nên từ nhỏ đã phải sống trong khuôn khổ.
Mặt khác, nhà cậu lại có địa vị rất cao nên mẹ cậu không muốn cậu kết thân với ai.
Có mơ cậu cũng không dám nghĩ sẽ có ngày cậu lại kết thân với một đứa con gái, đã vậy còn làm nũng với cậu ta nữa chứ.
Nếu là lúc trước, cậu sẽ nghĩ như vậy thật mất mặt đàn ông nhưng nay cậu lại thấy nó rất thú vị.
Còn tuổi thơ của Kì cũng không khá hơn.
Bố mất lúc cô mới học lớp 3.
Thế là mẹ phải gánh vác cả gia đình.
Vì vậy, ít khi hai mẹ con ở cùng nhau.
Mặc dù vẻ bề ngoài Kì là một người hoạt bát nhưng thực ra cô đã có một thời bị trầm cảm nặng...
Thời gian Phong và Kì ở cùng nhau ngày càng nhiều.
Kì dẫn Phong đến phòng gym để tút lại body cho cậu.
Thỉnh thoảng 2 người cùng nhau suy ngẫm chương trình quảng cáo trong tháng.
Mặt dù, ở trường Kì rất lười học.
Nhưng đụng vào chuyện làm ăn, cô rất tinh tường.
Phong khá bất ngờ.
Thảo nào, mới 17 tuổi, cô đã làm chủ phòng gym to thế này.
Tuy nhiên, Kì cũng chỉ nghiêm túc trong công việc.
Còn trong trường, cô vẫn cô học trò lười nhát.
Và khi với Phong, Kì bắt đầu thích làm nũng.
Mỗi khi đi chơi nhưng cũng rất thích bộ dạng lúc cậu làm nũng lại, rất giọng một chú cún, rất dễ thương nhưng cũng cực ngố.
*****
- Thưa bác, cháu đến rủ Tiểu Kì đi học.
- Cháu ngồi đợi một chút.
Nó còn ngủ ở trên phòng.
Để bác lên gọi nó dậy...
- A...thôi, để cháu giúp bác.
- Ừ.
Cũng được mà bác nói trước, gọi nó dậy còn khó hơn lên trời nữa đấy.
Quả thật lời mẹ Kì nói không sai vì chính cậu đã được trải nghiệm.
Lúc trước, cậu ghé rủ Kì đi học và rất ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách đợi và xanh mặt vì màn lay con gái dậy của mẹ cô.
- Tiểu Kì, dậy đi con, trễ học rồi kìa.
Im lặng.
- Tiểu Kì...!
Giọng bà vẫn trầm ấm, đúng chất một người mẹ hiền thương con.
Nhưng con người đang nằm trên giường vẫn không động đậy gì.
Gương mặt bà tối sầm lại, chuẩn bị cho một tiếng thét ra lửa cuối cùng:
- Dậy hay roi?
Nhân vật đang ngồi dưới nhà bị tiếng gầm đó mà giật thót cả tim.
Bỗng chốc, hình tượng người mẹ hiền từ, mẫu mực đã sụp đổ hoàn toàn trước mắt Phong.
Hôm nay sở dĩ Phong muốn giúp bà gọi Kì dậy vì cậu không muốn màng nhĩ mình bị tổn thương một lần nữa mà bà Trương thì cũng không tỏ ra ái ngại, mặc dù Phong là con trai.
Ngay từ lần đầu gặp cậu, bà đã có chút thiện cảm và nhìn cậu cũng khá tử tế so với những người bạn mà con bà từng dẫn về nên đối với cậu, bà không có chút nghi ngờ nào.
Đây không phải lần đầu Phong vào phòng Tiểu Kì.
Nhưng thực sự, cách bố trí căn phòng khá ấn tượng.
Căn phòng khá đơn giản, màu chủ đạo là màu nâu đen, đồ dùng cũng không cầu kì mấy.
Không có gấu bông to, không có tranh ảnh, mỹ phẩm hay chậu hoa trang trí mà trên các kệ âm tường chỉ có những lọ đựng huy chương, bằng khen được cuốn lại và vài đồ chơi thể thao như giày pa-tin (nói là giày nhưng thực ra chỉ là hai mảnh