Đau quá!
Tiểu Kì nhắm nghiền mắt, cắn răng chịu đựng.
Cả người cô như có hàng ngàn kim châm đâm thủng.
Cô co người mong rằng cơn đau có thể giảm đi phần nào.
Nhưng cơ thể đau đớn quằng quại.
Mà lúc này, hai bàn tay cô đang siết chặt.
Những móng vuốt sắc nhọn bấu vào lòng bàn tay đến chảy máu.
Cả căn phòng tối mịt, ẩm thấp, vang vọng những tiếng thở gấp, những âm thanh đau đớn liên hồi từ một...!người mèo.
Sau khi đưa Tiểu Kì vào căn phòng bí mật này, anh Khang cũng rời đi.
Mặc dù anh Khang đã nhìn thấy ngoại hình người mèo của Kì nhưng những lúc này, cô rất yếu đuối và không muốn bất kì ai trông thấy.
Tiểu Kì là người mèo.
Nhưng lại là người mèo lưu lạc trong thế giới loài người.
Do đó, từ nhỏ cô đã phải dùng phép che giấu đi ngoại hình người mèo của mình.
Cộng với việc cô chưa được làm lễ lột xác nên khả năng che giấu ngoại hình có hạn.
Do đó, cứ 3 tháng, cô lại không kiểm soát được mà lộ diện.
Mỗi lần như vậy cô đều vô cùng đau đớn và những cơn đau này giằng xé cô gái nhỏ đến 1 tuần.
Để giữ bí mật này, trong trung tâm thể thao Tatani xây thêm 1 căn phòng bí mật dành riêng cho Tiểu Kì.
Mỗi lần chuẩn bị lộ nguyên hình, cô liền chạy tìm anh Khang.
Mà năm đó...
Lúc này đã gần 22h, Tiểu Kì đang lủi thủi tìm đường trở về nhà.
Trời vừa tạnh mưa, những cơn gió cứ thổi ríu rít.
Cô gái nhỏ 10 tuổi vừa đi vừa ôm người lại để đỡ lạnh.
Nhưng đôi môi vẫn bất giác run cầm cập.
Hôm nay là lần thứ n cô bị bỏ rơi nhưng sau 1 buổi chiều nỗ lực, cô vẫn cố tìm đường trở về nhà.
Lạnh.
Cô đơn.
Đến một con hẻm nhỏ, cô rùng mình sợ hãi vì trước mặt tối om.
Đây là phố người lao động nên nhà cửa san sát, cũ kĩ.
Rác vứt ngỗn ngang mà đường gập ghềnh nếu không nhìn kĩ dễ bị sụp hầm hay trượt chân.
Mà đèn đường thì...!haz cái thì mờ, cái thì bị hư hỏng.
Cô cố bình tĩnh đi vội để qua đoạn này, cố gắng không nhìn qua 2 bên.
- Đứng lại!
- Đứng lại!
Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng gọi của nhiều người.
Tiếp đến là tiếng bước chân dồn dập như đang rượt đuổi.
Cô gái sợ hãi, bây giờ đã tối rồi.
Chỉ e là...
Bỗng một cơ thể lướt nhanh qua cô.
Cô nhận ra đây là 1 thanh niên, hơi ốm mà dáng người cao cao.
Nhưng thay vì chạy tiếp, người thanh niên chạy vòng qua dãy thùng rác gần đó và lẩn trốn.
Tiếp đến là 1 đám thanh niên chạy đuổi đến.
Tiểu Kì không cần thận bị hất té vào vũng nước bên vệ đường.
Quần áo cô ướt nhem và lạnh.
Chạy được 1 quãng, bỗng dưng cả nhóm chạy trở lại.
1 tên hung dữ hình như là tên cầm đầu, chạy sáp lại chỗ Tiểu Kì, gằng hỏi:
- Ê nhỏ, nãy giờ mày thấy thằng nào chạy qua đây không?
Tiểu Kì sợ sệt, lùi lại, cả người co rút lại.
Cô biết cả đám người đang tìm thanh niên đó.
Nhưng 1 người sao chội lại cả đám gần chục người.
Nghĩ qua 3 giây, cô từ từ đưa tay chỉ một hướng khác.
Thấy vậy, tên cầm đầu ra hiệu cho cả đám chạy đuổi theo.
Đợi mấy phút không thấy đám người quay lại, thanh niên đó mới bước ra.
Vẫn không quên nhìn dáo dác xem bọn chúng có quay lại không.
- Cảm ơn cô bé nhé.
Tiểu Kì vẫn co người vì lạnh.
Lúc này, người cô ướt sũng mà trời cũng bắt đầu nặng hạt.
Thấy vậy, anh thanh niên cởi cái áo khoác, choàng cho cô.
- Nè, em mặc vào đi cho đỡ lạnh.
Tiểu Kì vẫn nhìn anh đầy cảnh giác nhưng cùng lúc mặc áo khoác vào.
Ấm thật.
Cảm giác này thật giống cái ôm của cha.
Chỉ nghĩ vậy, ánh mắt cô thoáng buồn.
- Tối rồi, sao em chưa về nhà?
Tiểu Kì im lặng, môi mím chật lại.
- Em bị lạc đường phải không? Nhà em ở đâu, anh đưa em về?
Tiểu Kì vẫn không nói gì.
Anh nhìn xung quanh.
Các nhà đều đóng cửa mà ngoài đường giờ tối mịt, rất nguy hiểm.
Anh định dẫn cô đến cửa hàng tiện lợi hoặc chỗ nào sáng sủa đại loại như đồn cảnh sát để nhờ người liên lạc với người nhà của cô.
- Anh tên Khang.
Để anh dẫn em về nhà.
Giờ này ra đường nguy hiểm lắm.
Ba mẹ em ở nhà chắc cũng đang