Người ta thường bảo “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.” Vừa mới khỏe lại, Tiểu Kì lại bày trò trốn “bảo vệ”, trốn đi chơi.
Cô giả vờ nhờ cô người hầu và mấy lính canh xuống bếp chuẩn bị nào là cơm cuộn Hàn Quốc, gà rán KFC, bào ngư vi cá, sủi cảo Trung Hoa,…
Trong khi mọi người đều ngơ ngác, chạy đôn chạy đáo tìm công thức và nguyên liệu thì cô lẻn ra ngoài tung tăng.
Rút kinh nghiệm hôm trước, hôm nay Tiểu Kì không chạy đến vườn táo nữa mà rẽ qua một hướng khác.
Nhưng không ngờ lại phát hiện ra một vườn nho sai trĩu quả.
Bí mật về thân phận người mèo, cô cố giấu nhiều năm.
Đặc biệt, khi Phong xuất hiện và trở thành một phần cuộc sống của cô thì Tiểu Kì lại lo lắng một ngày nào đó Phong sẽ biết mọi chuyện.
Và tồi tệ hơn là tình bạn của cô và Phong sẽ tan mất.
Nhưng thật may Phong cũng là người thú.
Không những vậy, có vẻ như cậu ta rất “đa năng”, có thể biến nhiều hình dạng người thú khác nhau.
Lúc thì là người chó, lúc là người đại bàng.
Diện mạo mà cô hay thấy nhất thì như người thường, chỉ khác là tóc cậu ta dài, màu bạch và có ánh kim.
Không những vậy, hóa ra tài nghệ cải trang của Phong cũng quá đỉnh.
Từ lúc nhập học đến giờ, mọi người đều quen thuộc diện mạo ngáo ngơ với mái tóc xoăn lòa xòa gần qua mắt.
Đã vậy còn thêm cái mắt kính ngố màu đen, bản lớn.
Bảo sao mọi người không đồn là công tử bột.
Còn khi đến thế giới người thú, lần đầu tiên Tiểu Kì thấy rõ khuôn mặt của Phong khi không có mắt kính.
Gương mặt góc cạnh, ngũ quang sáng láng.
Nhưng với bản tính nghịch ngợm của một chú mèo, Tiểu Kì thích nhất là nghịch mái tóc dài của cậu ta.
Mà có vẻ như ở thế giới người thú, gia đình Phong cũng có phần khá giả.
Có hẳn người hầu đi lại thường xuyên.
Căn phòng mà cô ở lại cũng khang trang, họa tiết trang trí tinh xảo.
Thảo nào, cô luôn thấy hoa văn trên quần áo của Phong luôn khác lạ, không giống hàng thương mại bán trên thị trường.
Cuối cùng thì hòn đá to lớn trên người cô cũng được tháo bỏ.
Nó đến bất ngờ nhưng cũng không tồi tệ như cô nghĩ.
Giờ phút này, cô cảm thấy thoải mái và yêu đời nhất.
- --
Cùng lúc đó, nữ hoàng đang đi dạo trong vườn.
Nữ hoàng là bà nội của Kai (Phong).
Bà cũng là người yêu thương Kai nhất.
Từ nhỏ, Kai luôn phải sống và học tập theo những luật lệ khắc khe.
Khi Kai lên 11 tuổi thì quốc vương cũng qua đời.
Vương hậu, mẹ của Kai cũng vì thế một mình gánh gồng cả vương quốc.
Do đó, trái tim bà trở nên sắt lạnh ngay cả với đứa con trai của mình.
Lúc nhỏ, Kai vẫn luôn lén đến chỗ bà để khóc.
Là hoàng tử và tương lai trở thành quốc vương nên cậu hầu như không có một người bạn nào.
Chỉ có mỗi một bé gái kia nhưng sau đó cô bé đó cũng biến mất.
Không ngờ, lần này đến