Thật tội nghiệp cho thần dân A1 đã sớm bị tên lớp trưởng ác bá dọa cho khiếp đảm.
Mặc dù muốn phản bác, muốn hô to rằng chúng tớ thật sự muốn, rất muốn, vô cùng muốn tham gia nhưng lại sợ sẽ gây ồn một lần nữa.
Cuối cùng tất cả chỉ biết giương đôi mắt tội nghiệp đến cựu lớp trưởng - lớp phó học tập hiện giờ - để cầu cứu.
Như hiểu nỗi khổ của mọi người, Thắm đại diện đứng dậy nói:
- À, mọi người không có ý như vậy đâu...!Có phải vậy không, các cậu?
- Đúng đó.
Có vài tiếng tán thành, song cũng sớm tắt hẳn.
Thấy vậy, Thắm tiếp tục nói:
- Nếu cô Hiệu phó đã giao toàn quyền cho cậu thì tụi này cũng sẽ nghe theo mọi quyết định của cậu...À, hay vậy đi.
Mai được nghỉ, cả lớp sẽ đến nhà bạn để chọn lựa rồi...
Chưa nói hết câu thì cô đã nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Kì đang nhìn mình chằm chằm.
Thôi chết! Mình lỡ lời rồi.
Thực ra, cô Chủ nhiệm đã sớm nói cho cô nghe về giải bóng rổ này và khăng khăng muốn cô phải "ép" làm sao để mọi người đến nhà Tiểu Kì tập luyện.
Để thuyết phục, "đại sư tỷ" còn tiết lộ rằng nhà Kì có một cái sân rất rộng thích hợp cho việc tập luyện.
Thực sự cô cũng không muốn đắc tội với Tiểu Kì nhưng đối với "đại sư tỷ" thì càng đáng sợ hơn.
- Tại sao lại là nhà tớ?
- À...!- Thắm cố biện ra một lí do "chính đáng" -...tại vì ngày nghỉ, nhà trường không mở cửa.
Cuối cùng thì cô cũng tìm được một lí do hơi thích đáng.
Nhưng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lại có tiếng của Kì:
- Tìm nhà ai khác đi.
Nhà tớ không chứa hết 10 người.
- Nhưng nhà em có sân bóng rổ...
Không cần nhìn cũng biết câu nói đó xuất phát từ cửa miệng đại sư tỷ.
Chỉ có mình cô là biết nhà Kì một cách tỉ mỉ như vậy.
Nhưng Kì chưa kịp phản ứng, cô đã tiếp lời:
- Thôi cứ quyết định vậy đi.
Giờ chắc các em cũng đói bụng rồi, chúng ta về thôi.
Tiếp sau đó là một tràng hưởng ứng mạnh mẽ.
Không cần nói thì mọi người vui thế nào khi được Đại tỷ cứu giúp, thêm phần được đến nhà của sư tỷ nữa.
Oa, đó là mong muốn của tất cả thành viên A1 vì không dễ gì biết được nhà lớp trưởng mà có biết cũng không dám léng phéng đến.
Lần này có cô Chủ nhiệm chống lưng, ngu gì mà không lại phá cho tang hoang.
Nghĩ đến đây cũng đủ sung sướng lắm rồi.
Mọi người cười cười nói nói xách cặp ra về, để lại một người ở lại với tâm trạng vô cùng khủng bố.
Không ai khác chính là Tiểu Kì "sư tỷ".
NGÀY HÔM SAU...
7 giờ sáng…
- Dậy hay roi?
Như mọi khi, sau tiếng hét của mẹ là một thân ảnh phóng nhanh xuống lầu, nhằm hướng nhà tắm mà tới, nhưng:
- Ây!.
Truyện Tổng Tài
- Hịch!
Bỗng nhiên cô đâm sầm vào cái gì đó.
Quái, sao nay giữa nhà lại có cái gì ấy nhỉ? Bình thường có nhắm mắt cô cũng có thể đi lại dễ dàng mà không hề vấp ngã mà nay sao…? Cô xoa xoa đầu, mắt vẫn nhắm nghiền lại.
- Chuyện gì vậy, Kì?
- Dạ.
Không có chuyện gì.
– Mắt vẫn nhắm, tay vẫn xoa đầu, cô trả lời cho có lệ.
- Cậu có sao không?
- Hả?
Lúc này thì cô không thể không nhắm mắt được nữa, lúc này trước mắt cô không phải là một mà là rất nhiều người, mà nhìn ai cũng thấy quen quen.
Ai nhỉ? Đang còn say ke nên đầu óc cô vẫn còn quay mồng mồng.
- Định ngồi lì ở đó luôn hả? – Giọng của mẹ lại vang lên.
- Dạ?
Thiếu