Thời gian cứ thế trôi và cái đuôi nhỏ bé kia vẫn bám cô không ngừng. Đã 2 tháng!!!! Là 2 tháng rồi. Cô thật sự rất khâm phục mức độ kiên nhẫn của em nó. Suốt 2 tháng lớp trưởng mở lòng từ bi, bày cách giúp cô cắt được cái đuôi không thể, dù thế nào cái đuôi đó vẫn bám cô. Trước vì sắp thi cuối kì nên lớp trưởng lấy lí do là cuối buổi ở lại ôn tập nên về rất muộn, ý bảo bé về trước nhưng da mặt bé dày hơn anh nghĩ, thế là bé cũng cắp sách vào ngồi cùng anh và cô, phán câu xanh rờn" Em cũng ôn tập, anh chị cứ ôn bài đi"Sau đó còn quay sang nháy mắt với cô" Chúng ta lại có thêm thời gian ở cùng nhau, em sẽ cố gắng hiểu hết con người chị"Vệ Đường khẽ than thầm trong lòng. "Anh sẽ tìm hiểu xem em ăn gì mà mặt em dày như thế". Anh thật sự bất lực trước độ kiên nhẫn của con người kia.Ngay ngày hôm sau anh "không dám" ở lại ôn tập nữa, sợ cứ ở lại ôn tập anh sẽ tức chết vì bé con đó mất. Thế nên, sáng sớm tinh mơ khi mà trời còn chưa kịp sáng, anh đã vác quả xe cup huyền thoại sang nhà đón cô đi học. Anh sang trước giờ vào lớp 30 phút hy vọng là để đi trước bé con đó nhưng thật không ngờ.... Anh đến nơi đã gặp bé con. Bé con còn vẫy vẫy tay chào anh. Hỏi câu rất ngây thơ."Sao anh đi sớm thế!?Lúc đó anh oan thán trong lòng "anh cũng rất muốn biết bé đi từ mấy giờ mà sớm thế "Và sáng ngày hôm đấy, cô đã được 2 vệ sĩ hộ tống đi học.Đi sớm không được, về muộn không xong.... Anh cảm thấy rất muốn khóc.... Huhu...- Huhu.... Đan ơi.... Sao Đan lại nổi trội như thế chứ. Không những thả thính con trai mà còn thả bả luôn cả con gái nhà lành.... _Vệ Đường không ngừng đập bàn kêu ca.Cô đang đọc sách, nghe thấy anh kêu ca chỉ liếc mắt qua.- Gì?Cái con người này.... Anh là đang ức chết mà....- Đan không thấy phiền, không thấy khó chịu khi em gái đó cứ "bám" cậu à?_giọng nói cực kì cực kì khổ sở.Trước chưa quen thấy có chút phiền... Giờ thì thấy bình thường. Mỗi sáng, mỗi tối có người đi học cùng cô, cũng vui lắm chứ!! Cô cảm thấy cũng hơi hơi tội cho bé.... Vì cô không thích bé.- Tôi không khó chịu, cậu khó chịu nỗi gì?Cậu có phải là tôi quái đâu??? Anh thật sự bị cô và bé đó làm cho tức điên. Thử hỏi xem có ai muốn người mình thích bị tán tỉnh không? Nếu là con trai thì cũng ghen lắm, đằng này lại là con gái??? Không những ghen mà còn khó chịu. Khó chịu vì cô bị mọi người bàn tán sau lưng. Anh phi lên ngồi cùng bàn với cô, xoay cô đối diện với anh.- Thật sự Đan không thấy khó chịu? Không thấy dù chỉ một chút sao?Giờ thì cô khó chịu này. Đang đọc sách mà cứ bị làm phiền làm cô không biết là mình đọc đến đâu. Cô gạt tay anh, ngồi dịch ra phía đầu bàn.- Không khó chịu!!!Anh lại ngồi gần vào cô.- Nếu tôi cũng bị người khác bám thì cậu có khó chịu không?Tên này bị khùng thì phải toàn tào lao vớ vẩn. Công nhận là anh cũng nhiều fan đấy, nụ cười tỏa nắng làm bao thiếu nữ cháy nắng. Mỗi mùa thính là ngăn bàn anh chật ních quà và thiệp đỏ. Dù giờ cô hơi hơi có cảm tình với anh nhưng khi có người bám anh.... Chắc cô cũng không khó chịu.- Sao tôi phải khó chịu?Phũ phàng!!! Sao cô cứ thích làm tổn thương trái tim mong manh của anh thế chứ!!!- Được rồi!!! Đừng có hối hận đấy_Anh là anh dỗi, anh sẽ đi cặp với một anh chàng khác cho xem, để xem xem cô có phản ứng như nào.Toàn lảm nhảm gì không biết. Cô lườm anh một điệu chán ngắn