Trời trong, mây xanh, cớ sao lại có bão? Cô đang cặm cụi biến đổi mấy con toán loằng ngoằng thì một bóng dáng to lớn đứng trước mặt cô.- Chúng ta nói chuyện chút đi, anh có chuyện.... Muốn nói.Giọng nói có phần quen quen, rất quen, nhưng lâu lắm rồi nó không xuất hiện trong đầu cô. Cô ngẩng đầu lên nhìn.Người yêu cũ??Cô ngơ ngác nhìn trời. Trời hôm nay rất đẹp, có bão đâu mà hắn đến tìm cô? Lạ thật. Hay hôm nay hắn cãi nhau với người yêu nên đầu âm ẩm mới tìm cô à?- Chuyện gì? Tôi với cậu có gì để nói à?Xời, chia tay là hắn nói, có quan hệ gì nữa đâu mà anh với chả em. Có gì để nói nữa đâu. Gần 1 năm không thấy mặt, bây giờ thì tự dưng chui đâu ra đây không biết.Hắn không nói gì, nhìn cô rồi kéo cô ra ngoài.Cô cũng không vừa, hắn lấy tư cách gì mà lại kéo cô, động chạm vào cô? Cô dồn sức dựt tay ra.- Cậu điên à?_Cô vô tình nói hơi to.Hiện tại cả hai người vẫn đang trong lớp học, một số người bắt bắt đầu quay qua nhìn 2 người. Cô không quan tâm lắm. Điều cô quan tâm bây giờ là tống cổ tên quái đản này ra ngoài.- Anh có chuyện muốn nói với em.- Xưng hô cho cẩn thận. Tôi không có quan hệ gì với cậu.Hắn nuốt khan, lặp lại.- Tôi có chuyện muốn nói với cậu.- Cậu tên gì?Cô buông một câu. Hắn câm nín.- Cậu tên gì?_Cô lặp lại lời nói. Trước khi nói chuyện phải hỏi tên tuổi đoàng hoàng chứ. Người yêu cũ thì người yêu cũ, cái gì cũ thì cô cần gì phải nhớ.- Em... Cậu... Cậu là cố tình hỏi tôi? Cậu ngay cả tên tôi cũng không nhớ?- Tôi chỉ nhớ cậu nói với tôi hai từ chia tay và lí do sau đấy. Tôi chỉ nhớ cậu đã đâm tôi một nhát vào tim đau như nào. Nhớ những đêm khóc ướt gối thôi_Cô bình thản trả lời. Những lúc còn bên nhau thì cô nhớ những kí ức đẹp còn khi chia tay, khi bắt đầu một mối quan hệ mới thì cô chỉ cần nhớ nỗi đau người cũ mang lại là đủ. Cần quái gì nhớ nhiều như thế. Họ tên người yêu cũ, cô nhớ làm gì? Nhớ chỉ thấy tổn thọ não bộ, tổn thọ tâm hồn.- Cậu có cần tàn nhẫn vậy không? Ngay cả tên tôi, Trịnh Gia Vũ cậu cũng quên?- À, Tên Trịnh Gia Vũ à_Cô vờ lẩm nhẩm tên hắn. Hành động này của cô làm hắn đau nhói. Cô nhìn hắn.- Vậy cậu muốn tôi sau khi chia tay vẫn mộng tưởng về tình yêu của cậu à? Xin lỗi, tôi là Phùng Linh Đan. _Gái họ Phùng có bao giờ vì tình mà lụy? Yêu sâu đậm, chia tay mỗi đứa một ngả, chả có gì liên quan nữa.- Tôi.... Vẫn yêu cậu.Hay lắm. Câu nói tuy không to nhưng cũng đủ để mọi người trong lớp nghe thấy. Vốn dĩ học sinh trong lớp đã im lặng làm bài bây giờ còn im lặng hơn. Một số người sau vài phút im lặng, giờ bắt đầu nhao nhao lên. Lớp phó của họ bị người yêu cũ đá, bây giờ lại quay lại nói vẫn còn yêu. Họ không thể dương mắt nhìn người ngoài trêu đùa lớp phó của họ như vậy.- Gia Vũ, cậu cút ngay ra khỏi lớp tôi. Trước cậu đá Đan mà bây giờ vẫn còn dám quay lại nói yêu à? Cậu có đáng mặt của một thằng con trai không? _Nhỏ bí thư đã bắt đầu tham gia cuộc đối thoại. Mai Quỳnh Giao tuy không thân với cô nhưng mà Quỳnh Giao vẫn thỉnh thoảng để ý. Sau khi chia tay cô thỉnh thoảng trong giờ vẫn ngẩn ngơ nhìn ra những hàng ghế đá dưới tán cây. Dù là người mù cũng đủ biết những hàng ghế đá đó chứa kỉ niệm của hai người.Mọi người trong lớp cũng nhất quyết theo Mai Quỳnh Giao, cũng gào lên đuổi tên Trịnh Gia Vũ ra khỏi lớp. Lớp trưởng tạm thời vắng mặt, họ phải thay mặt Vệ Đường bảo vệ cô trước những tên mặt dày trơ tráo này.- Có chuyện gì thế? _ Anh từ