Đứng trước cổng "nhà" của phu quân tương lai, Phùng Linh Đan có vẻ rất hào hứng. Sự hào hứng này ngoài sức tượng của anh. Anh cứ nghĩ cô sẽ hồi hộp, sẽ sợ hãi hay là ngại ngùng gì đó. Có ai ngờ nàng dâu tương lai lại có vẻ mạnh dạn như thế? Hơn nữa, bình thường như con nhà người ta khi đi gặp mặt "mẹ chồng" trước ngày gặp mặt sẽ phải cuống quýt tra hỏi thông tin cá nhân của đối tượng, chẳng hạn như hỏi mấy câu "mẹ anh thích gì?" "mẹ anh ghét gì?" "em như này mẹ anh có thích em không?" hoặc là bối rối hoang mang rủ anh đi "sóp ping" mua quần áo chuẩn bị cho ngày đại sự mới phải lẽ. Phùng Linh Đan của anh thật sự không theo lí lẽ. Đã không hỏi, không có hành động gì đặc biệt thì thôi, sáng nay đi gặp mặt vẫn phang cho anh một câu "Vệ Đường, con mèo của tôi sáng nay bỏ bữa, chắc nó ốm rồi. Không đi gặp mặt mẹ cậu có được không? "Lúc đấy, anh không còn gì để nói.Đến bây giờ cô gọi anh vẫn gọi cả họ tên ra, vẫn tôi tôi, cậu cậu. Gọi anh xưng em thì ảnh hưởng gì đến kinh tế nhà cô đâu mà cô nhất quyết một hai xưng tớ tớ cậu cậu? Ôi trời ơi, người yêu của anh bao giờ mới lớn đây?- Này, cứ đứng ở đây mãi à?_cô lấy tay chọt nhẹ vào eo của anh. Cứ đứng đây mãi, cô cảm thấy rất mỏi chân.Anh thôi không suy nghĩ nữa, kéo tay cô đi vào.- Em có vẻ rất rất muốn gặp mặt mẹ anh nhỉ?_Anh vừa kéo tay cô đi, vừa lên tiếng hỏi.- Đâu có, tôi- Tôi tôi tôi tôi tôi, tôi gì mà tôi! Gọi anh xưng em.Cáu rồi. Lần này nhất quyết sửa bằng được cách xưng hô thì thôi.- Xưng thế sến xúa thế nào ý. Cứ gọi nhau bình thường có sao đâu.Anh đột ngột dừng bước lại. Cô đi sau không để ý nên cụng đầu vào lưng anh. Aiza đau!!Ánh mắt anh nghiêm túc nhìn cô như kiểu một bác sĩ đang nghiêm túc đánh giá bệnh nhân.- Sến chỗ nào? Trẻ em mầm non còn vợ vợ chồng chồng đầy ra kia, xưng anh em có cái gì mà sến?- Nhưng tôi_theo thói quen, chị nhà lại một lần nữa xưng tôi.Không cần biết cô đang muốn nói gì, anh cúi xuông hôn cái chụt vào môi cô.Cô ngớ người, mặt đỏ lựng lên.- Mỗi một chữ "tôi" hay là chữ "cậu" không cần biết thời gian, địa điểm là ở đâu, cứ có một trong hai từ đấy là anh kiss một cái. Ok bây bê.Biến thái!!!!- Nâu ok_Cô trợn ngược mắt lên phản kháng. Lấy đâu ra cái luật phi lý này chứ!!!- Bắt buộc phải ok nha Đan yêu vấu. Mà nâu ok cũng được. Cứ tớ tớ cậu cậu đi để anh được thơm Đan nhiều nhiều. Nghe nói nước bọt có nhiều enzim rất tốt cho cơ thể đóa.Vô sỉ!!!!!- Tôi cứ không xưng anh em đấy. Cậu nên nhớ lần trước cậu hôn tôi tôi suýt cho cậu mất giống nhé! Cứ thử xem_cứ thử đi, chị đây sẽ không ngần ngại cho anh mất giống vĩnh viễn luôn, đe dọa chị à? Còn khuya nhé.Anh tỏ vẻ sợ hãi, chăm chăm nhìn cô. Sau đó anh lại thản nhiên như không cúi xuống kiss cô thêm một cái. Cô lần này đã có phòng bị, không ngạc nhiên như trước nữa. Lập tức đưa chân lên "triệt sản" anh. Đời vốn không như mơ, chưa kịp triệt sản anh đã lùi ra xa. Nhe răng nhe sỉ ra mà cười.- Trình độ của em còn non lắm. Tốt nhất nên an thân dưỡng phận mà gọi anh đi em.- E hèm, hai đứa làm gì thế, mau vào nhà đi_Mẹ của anh vừa ra khỏi cửa trông thấy màn "tình củm" này thì khẽ lên tiếng.Lúc này cô chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống đất. Ngại chết đi được. Không biết là mẹ anh đứng đấy từ bao giờ nữa. Cá tính thì cá tính thật, da mặt cũng khá dày thật nhưng mà bị nhìn thấy làm mấy hành động ám muội kia thì có đứa nào không ngại? Cô cúi mặt đi về phía mẹ anh, trong lòng thì thầm lôi 18 đời tổ tông nhà anh ra chào hỏi. Vệ Đường chó con. Thù này mà không trả cô xin đi dép bằng hai chân.Đến gần chỗ mẹ anh cô khẽ lên tiếng, giọng rất nhỏ, nhỏ nhẹ.- Chào bác, cháu là Phùng Linh Đan.Mẹ anh nhìn cô cười cười bảo cô vào nhà, trước khi đi cùng cô vào nhà bà còn quay qua nhìn đứa con quý tử bằng ánh mắt "con trai, khá lắm". Đứa con trai quý tử thì vênh mặt lên, trên trán hiện rõ hai chữ "tất nhiên" rồi cũng cun cút theo sau. Ngoài mặt thì mẹ anh như thế, ai biết trong lòng bà như nào. Anh khá lo lắng, mẹ anh duyệt con dâu rất nghiêm khắc.....Cô ngồi xuống ghế, anh ngồi xuống cạnh cô, đối diện cô và anh là mẹ anh và, một bạn nữ.Cô hơi thắc mắc nhìn người đối diện, cô nhớ Đường là con một mà, người kia... Là ai nhỉ? Ngẫm một lúc rồi cô cũng thu lại ánh mắt, đặt chiếc túi tay vẫn đang cầm lên bàn, miệng cười rất tươi.- Đây là một chút trà đào, ba mẹ cháu biết cháu hôm nay sang đây nên bảo cháu làm quà biếu bác_Thật ra là, ba mẹ cô không hề biết cô sang đây, trà này là tối hôm qua cô chôm trong tủ của ba cô. Đảm bảo hôm nay về cô sẽ bị tra khảo te tua.Mẹ anh nhận lấy túi, miệng cười tươi y như cô.- Vậy bác cảm ơn nhé. Giới thiệu với cháu đây là Thùy Linh, con bé là thanh mai trúc mã với Đường, hôm nay con bé sang chơi_Vừa nói bà vừa chỉ vào cô bé bên cạch. Ánh mắt bà thì khẽ liếc qua nhìn thái độ của cô.Thanh mai trúc mã? Sao cô chưa nghe nói nhỉ? Hôm nay sang chơi sao? Hình như cô đã đoán ra được điều gì đó. Trong lòng âm thầm nở nụ cười mỉa mai. Mẹ anh có thật là muốn gặp mặt cô, hay thực chất là muốn thử cô? Nếu sau này làm vợ anh có lẽ cũng cả là một quá trình. Bà mẹ chồng tương lai này thật chẳng đơn